Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Đẩu cười đáp: “Tiểu Bình, có cháu ở đây ông yên tâm hơn nhiều rồi!”  

 

Hai ông cháu đang trò chuyện thì quản gia gõ cửa đi vào, nói: “Ông chủ, Vương Cửu Quý muốn gặp ông chủ”.  

 

Lý Vân Đẩu cau mày: “Ông ta đến làm gì?”  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Vương Cửu Quý này là ai vậy ông?”  

 

Advertisement

Lý Vân Đẩu: “Là bố thím hai cháu, thông gia của nhà ta”.  

 

Nghe tên người nhà họ Vương, Ngô Bình hơi chột dạ. Lẽ nào người nhà họ Vương không phục nên lại muốn tới đây gây rối?  

 

Anh nói: “Ông nội, chúng ta cùng đi đi”.  

 

Trong phòng khách, một ông già chừng hơn bảy mươi tuổi đang ngồi. Bên cạnh ông ta còn có một vị hoà thượng.  

 

Hoà thượng này chừng bốn năm mươi tuổi, mặc đồ tăng ni màu xám, đi giày cỏ, cổ đeo tràng hạt trong suốt.  

 

Ngô Bình đi ra phòng khách, lập tức chú ý đến sự hiện diện của hoà thượng này.  

 

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ông thông gia, sao ông đến mà không báo trước một tiếng để tôi nghênh đón từ xa?”  

 

Vương Cửu Quý mặt vuông chữ điền, ông ta cười lạnh đáp: “Lý Vân Đẩu! Họ Lý các người oai phong thật! Lại để cho một người ngoài cướp hết tài sản của con gái tôi! Hắn ta lại còn đến Cảng Thành giết con trai tôi!”  

 

Lý Vân Đẩu sững sờ: “Cái gì? Con trai ông?”  

 

Vương Cửu Quý đập bàn quát lớn: “Họ Lý kia! Giờ mà ông vẫn giả ngu được à? Con trai tôi Vương Trung bị thằng cháu nuôi của ông đánh chết rồi!”  

 

Lý Vân Đẩu kinh ngạc nhìn Ngô Bình. Ngô Bình nói: “Ông nội, đây là chuyện nhỏ nên cháu chưa nói với ông”.  

 

Vương Cửu Quý tức muốn thổ huyết. Giết con trai ông ta mà là chuyện nhỏ? Ông ta giận dữ nhìn Ngô Bình quát lớn: “Thằng khốn nạn! Giết người đền mạng! Hôm nay tao sẽ lấy đầu mày để cúng tế linh hồn con trai tao!”  

 

Ngô Bình mặt không cảm xúc đáp: “Là con trai ông cấu kết với Tiểu Vũ Hoàng Trịnh Luân mưu đồ giết tôi trước nhưng tôi lại lật ngược tình thế. Ông ta chết không oan!”  

 

“A Di Đà Phật! Giết người đền mạng, có nợ thì phải trả nợ! Vị thí chủ này, mời đi cùng tôi đến chùa Đại Thiền!”  

 

Vị hoà thượng kia đột nhiên đứng lên. Khi đứng lên, hoà thượng này phải cao chừng một mét chín mươi lăm, sừng sững như một ngọn núi khiến người ta e dè.  

 

Ngô Bình đã nhận ra từ lúc nãy, vị hoà thượng này tu vi cao thâm. Ít nhất cũng phải là Địa Tiên Thuần Dương!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK