Hương Nguyên Thể gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình về tiểu viện trò chuyện với Hoshi một lát, không lâu sau, Hương Nguyên Thể đã đưa người lên mặt đất và chuyển đến một quảng trường.
Thấy có nhiều đệ tử bị phong ấn như vậy, không ít giáo viên và học trò đều chạy tới xem.
“Chuyện gì thế nhỉ?”, có học trò ngạc nhiên hỏi: “Sao những người này lại bị phong ấn trong thuỷ tinh?”
“Anh không biết à? Họ đều từng là các học viên thiên tài, nhưng vì tu luyện có vấn đề, song học viện không nỡ vứt bỏ họ nên mới thống nhất với nhau là phong ấn họ dưới lòng đất”.
Advertisement
“Thế sao giờ lại lôi họ lên đây?”
“Nghe nói có một giáo viên thực tập sẽ cứu hơn 500 học viên này”.
“Một giáo viên thực tập mà làm được ư?”, các giáo viên và học trò đều có thái độ nghi ngờ.
Advertisement
Một lát sau, Ngô Bình mới thong dong bước ra rồi búng tay một cái, tất cả thuỷ tinh đều nứt ra, người bên trong vẫn say ngủ.
“Dậy đi!”
Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, tất cả mọi người tỉnh dậy. Có nhiều người lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng đã bị anh niệm chú ngay.
Nghe thấy thế, mọi người đều bình tĩnh lại, vẻ điên cuồng đã biến mất. Sau đó, Ngô Bình vung tay lên, hơn 500 người này đều đã biến mất, vì được anh đưa vào sào huyệt tà ma để chữa trị.
Nơi này không chỉ có thể nâng cao thực lực, mà còn biết chữa bệnh, tốc độ còn nhanh hơn cả y tiên là anh.
Những người đó vào trong sào huyệt tà ma xong thì Ngô Bình đã kéo nhanh dòng chảy thời gian, loáng cái, bọn họ đã trải qua quãng thời gian điều trị mấy tháng.
Anh lại vung tay lên, tất cả mọi người xuất hiện trở lại. Anh đã nói cho họ biết tình hình từ trong sào huyệt tà ma rồi nên khi ra ngoài, họ lập tức quỳ xuống bái lạy ngay: “Thầy Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ, vấn đề của mọi người đã được giải quyết, sau này hãy đi theo tôi rồi chăm chỉ tu luyện. Nhưng mọi người đã bị phong ấn quá lâu nên hãy về nhà chào người thân cái đã, ngày mai quay lại đây rồi tôi sẽ chính thức truyền thụ công pháp cho”.
Mọi người đều nói cảm ơn rồi lần lượt rời đi.
Các học viên và giáo viên khác đều ngẩn ra, Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái là hơn 500 học trò kia đã khỏi bệnh luôn rồi ư? Anh làm thế nào vậy?
Ngô Bình nói với Hương Nguyên Thể: “Mai gặp lại”.
Hương Nguyên Thể: “Vâng”.
Ngô Bình dẫn Hoshi rời đi, quay về Bổn Đảo.
Lần này, Ngô Bình đã tranh thủ nâng cao cảnh giới và thực lực cho cả Hanami Tsukihime, Shimizu, Hoshi, Miyo và Sanamoba, khiến họ không chỉ có thể chất Chân Nhân thái cổ, mà còn đạt đến ch Thánh Nhân, tất cả đều tu hành con đường tu tiên Nhân đạo, cuối cùng đều tiến vào cảnh giới Chân Tiên.
Sanamoba từng là đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh, tư chất cũng rất tốt nên thành tựu của cô ấy là cao nhất trong mấy cô gái.
Tối đến, Sanamoba là người đầu tiên đi ra, tu vi của cô ấy đã tăng lên rất nhiều nên vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, cô ngồi uống với tôi vài chén”.
Lạc Trường Sinh vốn đang ngồi uống với Ngô Bình, nhưng chợt đứng dậy ra về, nói là về với vợ. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cách đây không lâu lại cưới thêm bảy bà vợ, vì thế ngày nào cũng chạy hết phòng nọ sang phòng kia.
Ông ta đi rồi, chỉ còn Ngô Bình và Sanamoba ở trong phòng. Sanamoba rất bạo, cô ấy đi ra phía sau Ngô Bình rồi ôm lấy anh, nói: “Chủ nhân, đêm nay để Sana hầu hạ người nhé ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Cũng được”.
Danh Sách Chương: