Chu Ngạo Quân ngây người: “Vừa mua xong đã bán lại sao?”
Ngô Bình: “Tôi không dùng đến số đan dược này, chỉ bằng bán nó đi”.
Liễu Kim Long nói: “Anh, bán hàng ở đây phải đóng phí mặt bằng đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đóng phí mặt bằng cho ai?”
Liễu Kim Long: “Người duy trì trật tự ở đây, cũng không nhiều, một trăm tiền tiên thôi”.
Ngô Bình: “Ông đi đóng tiền đi”.
“Vâng”. Liễu Kim Long lập tức đi nộp tiền mặt bằng ngay.
Chu Ngạo Quân cũng ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, nói với vẻ mặt khâm phục: “Anh lợi hại thật”.
Ngô Bình cười, hỏi: “Tôi lợi hại chỗ nào?”
Chu Ngạo Quân: “Anh không thèm nhìn đã bỏ ra mười lăm ngàn mua đan dược, hơn nữa còn lời, chẳng lẽ vậy mà còn không lợi hại sao?”
Ngô Bình: “Có lẽ là do tôi may mắn”.
Lúc này không có khách nên Ngô Bình ngồi tán dóc với Chu Ngạo Quân, cậu hỏi cô ta: “Cô Chu là người ở đâu?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Nhà tôi ở Phù Châu, Giang Bắc”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Nhà họ Chu của Giang Kinh sao?”
Nhà họ Chu ở Giang Bắc là một thế gia lâu đời lưu truyền gần một ngàn năm, cao thủ nhiều vô kể. So với họ thì nhà họ Cổ ở Giang Nam cũng phải chịu thua vài phần.
Chu Ngạo Quân vui vẻ: “Anh cũng từng nghe nói đến nhà họ Chu của tôi sao?”
Ngô Bình: “Hiếm có ai không biết nhà họ Chu ở Giang Bắc”.
Chu Ngạo Quân nói: “Anh là người ở đâu?” Cậu đáp: “Trung Châu ở Giang Nam”.
Mắt Chu Ngạo Quân sáng lên, cô ta nói: “Chắc không phải anh là anh Ngô ở Trung Châu đấy chứ?”
Ngô Bình nhích mày: “Cô biết tôi sao?”
Chu Ngạo Quân vô cùng phấn khích, nói: “Anh Ngô là đệ tử tinh anh của đại tông, chuyện này từ lâu đã được lan truyền khắp nơi, đương nhiên là tôi biết rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô Chu quá khen rồi”.
Lúc này có một người đàn ông và một người phụ nữ sánh vai nhau tiến đến, người đàn ông tầm hai lãm, hai sáu tuổi, anh ta nhìn thấy chiếc bình ngọc trên bàn đá thì hỏi: “Đan dược cậu bán là đan dược gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Hai vị không dùng được đan dược của tôi, mời đi chỗ khác xem”.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, hai chân mày lá liễu, mặc chiếc váy màu tím, cô ta chau mày, nói: “Sao cậu biết chúng tôi không dùng được?”
Ngô Bình: “Đan dược này của tôi chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.
Người phụ nữ ngây ra, hỏi: “Đan dược dùng cho. cảnh giới Thần Thông sao? Bố tôi là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, biết đâu lại dùng được, vậy cậu nói nghe thử đi”.
Ngô Bình hỏi Vậy bố cô cần loại đan dược gì?”
Người phụ nữ: “Đan dược có thể khôi phục thần hồn, cậu có không?”
Ngô Bình cầm bình ngọc bên trái lên, nói: “Trong bình này có hai viên Tử Vi Thần Đan, có thể khôi phục thần hồn, nâng cao tinh thần, tăng cường ngộ tính, giảm nhẹ nguy cơ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện”.
Mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta nói: “Tử Vi Thần Đan là đan dược bậc mấy?”
Ngô Bình: “Thượng phẩm bậc tám”.
Người phụ nữ vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Trung thượng phẩm bậc tám sao? Tốt quá rồi. Cho hỏi đan dược này bao nhiêu tiền?”
Danh Sách Chương: