Lão tổ Huyền Đô: “Đến giờ thì đôi bên sẽ tự đưa người của nhau đến đó, còn chúng ta chỉ có thể theo dõi mọi chuyện ở tinh cầu ấy qua một pháp khí thôi”.
Trong lúc họ nói chuyện, lão tổ Huyền Đô lấy một cái gương ra, nó bay lên cao rồi phóng ra một màn sáng, trên đó hiển thị một tinh càu màu xám. Tinh cầu này được một trăm cái khoá sắt khổng lồ khoá chặt trong hư không.
Thấy thế, Ngô Bình nói: “Sư tổ, tinh cầu này bị trói rồi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, cho nên con đến đó xong thì sức mạnh cũng bị hạn chế nhiều đấy, gần như sẽ thành người bình thường luôn. Đương nhiên, Trương Ngọc Hoàng cũng thế”.
Advertisement
Ngô Bình: “Gì mà phải phức tạp thế nhỉ, cứ đấu một trận bình thường không phải nhanh hơn sao!”
Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện này có liên quan đến nhiều vấn đề, ai cũng có chủ đích riêng. Huyền Bình, con chuẩn bị xong chưa?”
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Sư tổ, con xuất phát lúc nào cũng được ạ.”
Ngay sau đó, lão tổ Huyền Đô đã vung tay lên, Ngô Bình lập tức biến mất. Anh xuyên qua hành lang thời không, không biết bao lâu sau đã rơi từ trên cao xuống mặt đất.
Mặt đất ở đây là nham thạch rất cứng, sức mạnh quanh người anh cũng bị áp chế đến 90 phần trăm, giờ anh chỉ sử dụng được chưa đến một phần một trăm công lực.
Lúc này, anh mới thấy thánh thể của mình phát huy tác dụng lớn, tuy có bị hạn chế sức mạnh đến đâu, anh cũng có thể hành động thoải mái.
Mặt đất là nham thạch màu đỏ, nhiệt độ rất cao, nếu có một miếng thịt đặt lên thì chỉ vài phút thôi là chín.
Ngô Bình đi chân trần nên lập tức lao đi nhanh như bay, sau đó đi tìm một nơi có môi trường thích hợp hơn, vì nơi này quá nóng.
Lúc này, lão tổ Huyền Đô đã nhìn thấy Ngô Bình qua gương, anh đang bay rất nhanh trên nền nham thạch nóng cháy nên nhìn không rõ lắm.
Lão tổ Huyền Đô bật cười nói: “Thực lực của Huyền Bình còn mạnh hơn ta nghĩ. Tại một nơi có đại đạo hoàn chỉnh, hơn nữa thực lực còn bị hạn chế tối đa mà thằng bé vẫn có thể bùng nổ sức mạnh như vậy, đúng là hiếm thấy”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Nếu là con, khéo đi lại còn khó”.
“Hơn thế, những sinh linh sinh sống ở đây đều khiến Thần tộc phải dè chừng, Huyền Bình còn phải đề phòng chúng”.
Trong lúc họ nói chuyện, lại có một bóng người rơi từ trên cao xuống. Hắn đáp mạnh xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy. Ngay khi rơi xuống đất, quanh người hắn đã bốc lên ngọn lửa thần màu tím, sau đó hắn cũng bay vút lên cao.
Thấy thế, lão tổ Huyền Đô nhăn mặt nói: “Hắn có huyết mạch Cổ Thần đấy”.
Huyết mạch Cổ Thần là chỉ huyết mạch Thần tộc của kỷ nguyên trước, không phải huyết mạch do kỷ nguyên này sinh ra. Huyết mạch Cổ Thần đã trải qua thử thách đại kiếp của kỷ nguyên nên đã mạnh hơn, nó thuộc giới quý tộc của Thần tộc.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Xem ra Trương Ngọc Hoàng đang che giấu thực lực, Đại Thiên Tôn cũng giấu kỹ thật”.
Lão tổ Huyền Đô: “Đúng như ta dự liệu, chúng ta cũng không phải lo, tư chất của Huyền Bình cũng không thua kém gì hắn đâu”.
Tuy Ngô Bình đang chạy, nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn Trương Ngọc Hoàng, trong khi anh chỉ sử dụng sức của mình mà thôi.
Danh Sách Chương: