Sau đó người nhà của trùm trường thuê luật sư kiện ra tòa, yêu cầu mẹ của nạn nhân bồi thường về tổn thất kinh tế, mẹ của cô gái không có năng lực bồi thường, kết quả nhà bị đấu giá.
Vào một đêm mưa lạnh lo, người phụ nữ đáng thương không nhà để về cũng gieo mình xuống sông.
Chuyện này bị lan truyền trên mạng nhưng mọi người đã quen, hoàn toàn không có chút bức xúc nào.
Nói nữa, tên trùm trường kia cũng vừa chuyển tới trung học số 1 Trung Châu, khi Ngô Bình thấy thăng khốn đó, cậu gần như không thể tin vào hai mắt mình, loại đó vẫn còn có thể đến trường số 1 học sao?
Sau đó cậu mới biết thằng khốn kia là học sinh năng khiếu thể dục, chuyên về điền kinh cự ly dài, nhưng năng lực cực tệ hại, chạy còn chẳng bằng học sinh bình thường.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Bố, đừng nghĩ nhiều, về nhà thôi!”
Về đến nhà, Ngô Bình giao tấm thẻ kia cho mẹ: “Mẹ ơi, vừa rồi con mua được một con chuột vàng bên đường, con bán rồi, lời được kha khá. Trong thẻ này có năm triệu, hai người cầm để dùng đi ạ
Dương Quế Chỉ và Ngô Đại Hưng ngớ ra, năm triệu ư?
Sau đó Ngô Bình lấy ra một dây chuyền đá quý, cười bảo: “Mẹ, mắt con chuột đó làm bằng đá quý, con cạy ra làm một sợi dây chuyền rồi, tháng sau sinh nhật mẹ, con tặng mẹ trước đây”.
Dương Quế Chỉ nhận lấy dây chuyền, vui mừng nói: “Đá quý đẹp thế thì chắc giá không thấp đâu”.
Ngô Bình cười đáp: “Mẹ thích là được rồi!”
Ngô Đại Hưng hỏi: “Tiểu Bình, con chuột kia bán được bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Hơn chục triệu ạ, trong tay con còn giữ một chút. Sau này bố cần dùng tiền thì cứ bảo Con.
Ngô Đại Hưng cười nói: “Năm triệu này đủ cho bố và mẹ xài cả đời rồi. Còn lại con giữ lấy mà dùng”.
Dương Quế Chỉ hỏi: “Đại Hưng, không phải ông muốn mở công ty taxi à? Nói là chạy thuê cả đời nên muốn mở công ty riêng mà”.
Ngô Đại Hưng gãi đâu: “Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tiền vốn mở công ty taxi quá nhiều. Thành phố Trung Châu chỉ được có hai mươi nghìn chiếc, muốn mở thì phải giành chỗ của người ta, nói sao thì cũng quá mắc”.
Ngô Bình: “Bố, một vị trí như thế bao nhiêu?”
Ngô Đại Hưng: “Hiện tại thì ít nhất cũng phải một triệu rưỡi, hơn nữa còn phải trả tiền phí phục vụ cho công ty tổng vụ taxi là năm mươi nghìn. Cứ tính thế thì phải ba, năm năm mới lấy lại vốn”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sao còn phải giao phí?”
Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ thở dài: “Toàn bộ quyền hoạt động của taxi Trung Châu đều nằm trong tay một người. Người này là em vợ thị trưởng, hơn nữa sư phụ của tên này cũng là một kẻ có danh tiếng, người ta hay gọi là Lương Ngũ gia!”
Ngô Bình hừ một tiếng: “Ngay cả việc chạy taxi cũng muốn độc quyền, đám người này quá tham lam!"
Ngô Đại Hưng: “Thật ra cũng không có gì, dù sao thì công ty bên dưới vẫn chừa lại chút tiền lời cho tài xế kiếm sống”.
“Bố, bố chạy xe thì một tháng phải giao công ty bao nhiêu, còn mình có thể giữ lại bao nhiêu?”
Ngô Đại Hưng tất nhiên rất rõ những thứ này: “Số lượng taxi bị hạn chế nên giá ban đầu rất cao, cứ chia đều một cây số là tám tới mười tệ, ngày chạy hơn hai trăm cây, thu nhập cũng được hơn hai nghìn. Trừ tiền xăng, máy, bảo trì này nọ thì một tháng cũng còn hơn năm mươi nghìn. Hơn năm mươi nghìn thì phải nộp cho công ty ba mươi tám nghìn, còn phải giao phí phục vụ lum la là khoảng bốn nghìn, và hơn hai nghìn tiền bảo hiểm. Cuối cùng là trừ thuế thu nhập cá nhân, tới tay còn khoảng tám, chín nghìn tệ”.
Ngô Bình biết bố mình rất vất vả, một ngày phải ngồi xe chạy mười mấy tiếng, tương đương làm phần của hai người nên cái thu nhập tám, chín nghìn nhìn có vẻ cao nhưng tất cả đều là dùng mồ hôi và sự vất vả đánh đổi.
Ngô Bình: “Nói thế là mỗi một chiếc xe, công ty có thể lời hơn bốn trăm nghìn một năm, khoảng hai, ba năm là đủ vốn rồi”.
Ngô Đại Hưng gật đầu: “Đúng rồi, nên bố mới mơ ước mở một công ty taxi!”
Danh Sách Chương: