Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1868

“Đoàng!”, một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình bay lên không trung.

Đúng lúc này, ở phía xa có một mũi tên lao tới nhanh như điện xẹt. Khi nhìn thấy mũi tên này, Ngô Bình như đông cứng lại, không thể phản ứng kịp.

Trong lúc nguy hiểm, trong tay anh cầm một chiếc lá, gọi lớn: “Sư tỷ!”

Một luồng ánh sáng xanh ôm lấy Ngô Bình. Một giây sau, một mũi tên bay tới va chạm với luồng ánh sáng xanh liền lập tức nát vụn. Cùng lúc đó, một mũi tên màu xanh bay ngược hướng mũi tên vừa bay tới. Tốc độ nhanh gấp mười lần, uy lực lớn hơn cả trăm lần!

“Vút!”

Ánh sáng xanh bay tới một đỉnh núi cách đó khoảng một nghìn mét. Một người đàn ông đang đeo ống tên, đứng trong tư thế giương cung thì đột nhiên bị luồng sáng xanh đi qua ấn đường. Giây tiếp theo, người đàn ông đó lập tức hoá thành tro bụi. Gió thổi khiến đám tro đó bay khắp nơi. Sau khi người biến mất, cung tên và ống tên rơi xuống mặt đất.

Ở phía không xa, có người kinh hãi kêu lên: “Tử Lôi Chân quân bị giết rồi!”

Chân quân bị giết!

Trong nháy mắt, bảy đạo lưu quang lao vút đi trên không trung. Khí tức đó đều là của Địa Tiên cảnh giới năm trở lên!

Luồng sáng xanh bao bọc lấy Ngô Bình, anh vút lên không trung, mượn sức mạnh của luồng sáng để bay tới đỉnh núi kia. Ngô Bình nhặt ống tên và cung tên lên.

Cung và tên đều là đồ tốt. Ngô Bình không khách sáo mà thu lại, cất vào trong nhẫn chứa đồ rồi quay về sân chùa.

Luồng sáng xanh kia xuất hiện trong vòng ba phút. Đợi khi luồng sáng tắt dần, nó thu lại thành một chiếc nhẫn màu xanh trong lòng bàn tay Ngô Bình.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc nhẫn, phát hiện đây cũng là một chiếc nhẫn trữ đồ. Hơn nữa không gian của nó còn to hơn không gian của chiếc nhẫn anh đang có một chút.

Đám người tụ lại trước sân chùa lúc trước sớm đã chạy hết. Người giết được cả Chân quân thì ai dám chọc vào?

Ngô Bình quay lại đại điện, Khương Tích hỏi: “Khí tức ban nãy mạnh quá, quả thực còn mạnh hơn mẹ tôi năm xưa”.

Long Ấn cực kỳ kinh ngạc, nói: “Ngô giáo chủ, ban nãy lão tăng cũng kinh ngạc, còn tưởng thánh tăng phục hồi được tu vi”.

Ngô Bình cười đáp: “Giờ chúng ta có thể được yên ổn mấy hôm rồi”.

Trời vừa sáng, Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến chùa Kim Đỉnh. Người Thân Độc đã không còn tới làm loạn, hai người họ không còn việc gì làm nên tới chùa Kim Đỉnh tìm Ngô Bình.

Tạ Phi là kỳ tài võ học, Ngô Bình liền dạy anh ta ngưng tụ Quyền ý trong sân chùa. Đồng thời anh chỉ cho Lý Huyền Bá cách dùng thuốc cải thiện gen để nâng cao thể chất.

Hai ngày trôi qua, không ai dám xông vào chùa Kim Đỉnh. Đến giữa trưa ngày thứ ba, Đan Châu đang ngồi thiền đột nhiên choàng mở mắt, nhìn Ngô Bình cười nói: “Đa tạ thí chủ mấy ngày nay đã bảo vệ bần tăng chu toàn”.

Ngô Bình phát hiện Đan Châu hiện giờ đột nhiên khí tức thâm sâu khó lường. Anh biết, lúc này Đan Châu đã quay trở lại là Thánh tăng.

Ngô Bình đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Thánh tăng”.

Thánh tăng cười đáp: “Mấy ngày nay những thứ cậu dạy tôi đã giúp ích rất nhiều. Đa tạ!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK