Người có nước da trắng ngần, vòng một rất đẫy đà, đi cũng không thể đi quá nhanh, trời sinh yểu điệu, chính là Ngọc Nô. Cô gái thứ ba thứ ba có làn da rất trắng, thuộc chủng người Europa, mắt màu xanh kim loại, ánh mắt dịu dàng như nước, chính là Mộc Lan. Người cuối cùng có màu da lúa mạch, nhỏ nhắn thanh tú, đến từ Lữ Tống năm xưa, dáng hình cân đối, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đẹp có đôi phần tinh nghịch.
Ngô Bình nói: “Thế này đi, hôm nay chúng ta sẽ quay về Hắc Thiên Giáo một chuyến”.
Bốn cô gái cả mừng. Bọn họ có rất nhiều người thân bạn bè ở đó, lòng nhung nhớ vô cùng.
Advertisement
Ngô Bình cười bảo: “Đám đại thần này phiền phức quá, kiên quyết bắt tôi tuyển tú. Tôi muốn tăng số lượng phi tần ở hậu cung để bọn họ bớt nhiều lời”.
Nói xong, anh ướm hỏi: “Tôi sẽ phong các cô làm phi tần. Các cô đồng ý chứ?”
Advertisement
Bốn cô hầu mừng rỡ: “Nô tì đồng ý. Cảm ơn ân điển của giáo chủ!”
Ngô Bình bảo: “Các cô theo tôi đã lâu, cũng nên cho các cô một chỗ dựa. Đứng dậy đi”.
Bọn họ chuẩn bị đồ đạc, Ngô Bình ăn mặc như giáo chủ Hắc Thiên năm xưa, khởi hành đến trụ sở chính của Hắc Thiên Giáo.
Hiện nay Hắc Thiên Giáo không thuộc sự cai trị của nước Long lẫn đế quốc Thiên Võ, những thế lực lân cận đều rắc rối phức tạp, mà khu vực này tên là Á Hưng.
Đến Á Hưng, Ngô Bình khó lòng phân biệt được nơi nào từng là Á Mã, nơi đâu từng là Annan. Ở đây đã đổi khác hoàn toàn. May mà thỉnh thoảng anh có liên lạc với nơi này nên biết được vị trí đại khái.
Cuối cùng, anh đã đến địa bàn của Hắc Thiên Giáo, nhận thấy Hắc Thiên Giáo hiện nằm trong một hòn đảo trên một hồ nước cực lớn.
Khi anh đáp xuống, lập tức có một nhóm người lao ra. Khi nhìn rõ người đến là ai, họ vô cùng mừng rỡ, đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói: “Kính chào giáo chủ!”
Ngô Bình mỉm cười: “Đứng dậy đi”.
Đám người này bèn đứng lên. Ngô Bình hỏi: “Các trưởng lão có mặt ở đây không?”
Một giáo đồ đáp: “Giáo chủ, các trưởng lão đang trị thương”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ô, họ bị thương ư?”
Danh Sách Chương: