Ngô Bình không tin, anh đoán ông ấy đã giết người rồi cướp quả này, vì thế khả năng cao không biết lai lịch của nó.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông bán bao nhiêu?”
Ông lão: “Hai quả là 500 tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, nhưng tôi không mang đủ tiền, ông bớt chút được không?”
Ông lão híp mắt hỏi: “Cậu đang có bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Bốn nghìn”.
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.
Ngô Bình trả tiền xong rồi cầm hai quả hạch đào đi. Anh vừa cầm đã thấy nó hơi rung lên, như thể đứa bé bên trong đang cử động.
Mua xong, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành lại đi thêm mấy chục mét nữa. Có một cậu thiếu niên đang ngồi trong một tảng đá lõm, cậu ấy mặc rất phong phanh, tay thì cầm điện thoại. Trước mặt cậu ấy có một thanh đoản kiếm sắc bén. Ngô Bình có thể thấy nó từng là một thanh bảo kiếm, nhưng giờ đã bị gãy nên giá trị đã giảm mạnh.
Ngô Bình vốn không có hứng thú với thanh kiếm này, vì dẫu sao nó cũng không còn nguyên vẹn. Nhưng khi anh quan sát bằng đôi mắt nhìn xuyên vạn vật thì chợt khựng lại. Thì ra anh phát hiện bên trong chuôi kiếm có năm viên linh châu. Hạt châu to như quả trứng gà, chúng xếp thành một hàng ở bên trong chuôi kiếm.
Advertisement
Anh hỏi: “Cậu bạn, cậu bán thanh kiếm này bao nhiêu?”
Cậu thiếu niên không thèm ngẩng lên, vẫn vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Thanh kiếm này có lai lịch lớn, chủ nhân trước của nó là Tử Dương Đạo Nhân - một nhân vật lớn cảnh giới Thần Thông tung hoành thiên hạ. Tuy nó đã bị gãy nhưng giá trị không đổi, nếu anh muốn mua thì tôi để giá 30 nghìn tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Di vật của Tử Dương Đạo Nhân ư? Cậu có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống lúc sinh thời của ông ấy không?”
Cậu thiếu niên thấy có vẻ thích thanh kiếm này rồi nên kể cho anh nghe luôn. Tử Dương Đạo Nhân có thiên bẩm xuất sắc, 12 tuổi đã gia nhập Thiên Đô Môn, 20 tuổi thì tiến vào Bí Cảnh, 40 tuổi thì đột phá Thần Thông. Vào thời đỉnh cao, ông ấy đã tiêu diệt Mai Sơn Ngũ Sát bằng thanh kiếm này, khiến cả thiên hạ phải chấn động.
Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Quả nhiên là anh hùng tuyệt thế khiến người ta bái phục”.
Anh nói tiếp: “Cậu bạn, tuy tôi rất ngưỡng mộ Tử Dương Đạo Nhân, mà thanh kiếm này cũng phi phàm, nhưng nó đã bị gãy rồi, uy lực khéo chẳng còn nổi một phần. Tôi thật lòng muốn mua nên sẽ trả cậu mười nghìn”.
Cậu thiếu niên lắc đầu: “Không được, ít cũng phải 20 nghìn”.
Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được với giá 18 nghìn.
Sau đó, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành đi tiếp. Khi tới một chỗ vắng người, anh tháo chuôi kiếm rồi đổ năm hạt châu ra. Chúng vừa xuất hiện đã phát sáng tít lên trời.
Ngô Bình giật mình rồi vội cất chúng đi, sau đó cất thanh kiếm vào túi thứ nguyên.
Hoa Kiến Thành ở bên cạnh nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Đây là…”
Ngô Bình: “Dạ Minh Châu, không ngờ trong chuôi kiếm này lại có Dạ Minh Châu”.
Hoa Kiến Thành vui mừng hỏi: “Tiên sinh giỏi quá, sao cậu biết trong kiếm có hạt châu?”
Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của nó”.
Hoa Kiến Thành dựng ngón tay cái: “Bái phục!”
Họ đi tiếp chếch sang bên trái thì Ngô Bình chợt sững người, cô gái tranh khối ngọc với anh đang ngồi trên một tảng đá, trước mặt cô ấy là một tấm vải xanh, bên trên là ba cây dược liệu giống hoa hồng đang toả ra mùi hôi thối.
Nhưng Ngô Bình có thể phát hiện ra mấy dược tính đặc biệt trong mùi này.
Anh đứng lại rồi hỏi: “Giá sao?”
Cô gái thấy là anh nên lạnh mặt nói: “100 nghìn tiền Tiên một cây”.
Ngô Bình giận mà cười nói: “Cô giới thiệu về chúng đi”.
Cô gái: “Đây là Hoá Yêu Thảo, dược lực của nó rất mạnh, có thể khiến con người hoá yêu nhanh chóng. Nhưng nếu là yêu quái sử dụng thì có thể nâng cao công lực và tu vi”.
Ngô Bình: “Ra là Hoá Yêu Thảo, xem ra cũng không nhiều công dụng lắm, cô có chắc định bán với giá 100 nghìn không?”
Ngô Bình: “Không đúng à? Ban nãy chúng ta tranh nhau mua đồ là lợi ích cá nhân, sao cô lại để chuyện đó ảnh hưởng đến việc mua bán bây giờ?”
Cô ấy hừ nói: “Đúng, tôi nhỏ mọn đấy, tôi chốt giá đó rồi, anh không mua thì biến”.
Ngô Bình: “Cây này của cô không quá mười nghìn đâu, giờ tôi trả 20 nghìn, cô bán thì bán, không là tôi đi đây này”.
Danh Sách Chương: