Đường Ngạo Quốc giận run người: “Đường Ngạo Long, cậu thật độc ác, muốn đối phó với cả anh trai ruột của mình”.
Đường Ngạo Long liền nhìn anh trai mình, hạ giọng nói: “Tôi ác độc? Ba năm trước, tôi thiếu chút nữa là đàm phán thành công một vụ sáp nhập, một khi thành công thì tôi sẽ có thể năm giữ được doanh nghiệp nước ngoài đó. Nhưng lúc đó anh lại cho người giở trò với xe của tôi, nếu không nhờ tôi mạng lớn thì đã chết trong tai nạn xe từ lâu rồi”.
“Một năm trước, anh lại hạ độc trong trà của tôi, đó là loại độc có độc tính phát tác chậm, nếu không nhờ tôi luôn đề phòng anh, kiểm tra camera thì e rằng tôi đã bị anh đầu độc chết từ lâu rồi”.
“Còn nữa, mấy năm gần đây, con trai Tiểu Thắng của tôi biểu hiện có năng khiếu về kinh doanh, không ngờ anh cũng muốn đối phó với nó, nếu không nhờ tôi cho cao thủ âm thầm bảo vệ Tiểu Thắng thì người của anh đã đạt được mục đích rồi. Đường Ngạo Quốc, so với anh thì ai độc ác hơn?”
Đường Ngạo Quốc tái mặt: “Cậu biết hết sao?”
Đường Ngạo Long cười khẩy: “Sao tôi lại không biết chứ? Tôi biết rất rõ mỗi chuyện anh làm, thậm chí đến chuyện anh và thư kí Lý Quỳnh của bố liếc mắt đưa tình với nhau tôi cũng biết rất rõ”.
Ông ta nói xong thì nhìn sang Đường Tứ Trấn đang ngây người ra: “Bố, đứa con trong bụng nữ thư ký của bố không phải của bố đâu, mà là của anh cả. Đứa bé sắp chào đời rồi, nếu như sinh nó sinh ra thì nên gọi bố là bố hay là ông nội đây?”
Đường Tứ Trấn giận quá nhảy đựng lên, vung tay đấm về phía Đường Ngạo Quốc, Đường Ngạo Quốc vội né đòn, giải thích: “Bố, là cô ta dụ dỗ con trước..."
“Thằng súc sinh này”. Đường Tứ Trấn không nghe giải thích, cầm ly tách trên bàn ném về phía anh ta, cục diện rối loạn.
Đường Ngạo Long lạnh lùng đứng xem, không hề ngăn cản.
Sau khi hai cha con họ quậy đã rồi thì mới lạnh lùng nói: “Bố, giao ra cổ phần thì bố còn có thể được sống cuộc sống sung túc”.
Dường như Đường Tứ Trấn chớp mắt đã già đi rất nhiều, ông ta mệt mỏi ngồi xuống, nhìn sang Tuyết Vũ với ánh mắt buồn bã. Lúc này ông ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được chữ nào.
Ông ta thở dài, nói: “Giao cổ phần cho con. Về phần anh cả con, con tự quyết định nên xử lý thế nào đi”.
Ông ta nói xong thì đứng dậy buồn bã rời đi.
Lúc này Ngô Bình khởi động huyễn cảnh, Đường Ngạo Quốc liền lọt vào trong, ngoan ngoãn nói ra hết tất cả những chuyện xấu mà mình đã làm bao năm qua, Đường Ngạo Long ghi lại hết toàn bộ quá trình.
Đường Ngạo Long không ngờ Đường Ngạo Quốc lại làm nhiều chuyện xấu đến thế, ông ta không chỉ từng giết người mà còn giết đến mười mấy người, cộng thêm những tội ác khác cũng có đến mấy chục tội.
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát đến Đường Thị, đưa hết Đường Ngạo Quốc cùng con trai và vợ của ông ta về thẩm vấn, cả nhà họ thật sự rất độc ác, tay ai cũng từng nhuốm máu.
Tối đó, Ngô Bình ở lại biệt thự nhà họ Đường.
Sau khi Đường Tứ Trấn ký tên xong thì thu dọn hành lý rời đi trong đêm, toàn bộ biệt thự nhà họ Đường đã thuộc về mình Đường Ngạo Long.
Rất nhiều người làm trong biệt thự là người của Đường Tứ Trấn và Đường Ngạo Quốc, Đường Ngạo Long đã thay phần lớn trong số họ, nhà họ Đường bỗng chốc trở nên vô cùng yên ắng.
Cả đêm không không tiếng động.
Danh Sách Chương: