Có Hỗn Nguyên Tiên Lò rồi, anh tu luyện càng nhiều công pháp thì càng hấp thu được nhiều năng lượng, Hỗn Nguyên Tiên Lực trong cơ thể cũng mạnh hơn.
Nói một cách đơn giản thì học càng nhiều, luyện càng nhiều thì Hỗn Nguyên Tiên Lực càng mạnh! Vì thế, một khi anh luyện được Hỗn Nguyên Tiên Lò thì sẽ ngày càng mạnh hơn.
Ngô Bình thử ngưng luyện Hỗn Nguyên Tiên Lò, kiếm hồn của anh tiến vào linh khiếu thứ mười. Bên trong này rất rộng, có chín loại năng lượng đang tập trung ở đây.
Advertisement
Nhờ sự dẫn dắt của kiếm hồn, đã có thêm một thần phù trong cơ thể của Ngô Bình. Thần phù này ban đầu rất đơn giản, nhưng càng đơn giản thì càng ổn định.
Sau đó, các sức mạnh ở xunh quanh đã vây lấy kiếm hồn và đúc thành một cái tiên lò khổng lồ. Ngoài mặt của nó có rất nhiều bùa chú xoay chuyển với khí thế phi phàm. Nó vừa xuất hiện, Ngô Bình đã toả ra một luồng khí tức bức người, khiến Thanh Tuyết cũng phải sững sờ nhìn về phía anh.
Advertisement
Lý Dư và Lý Tố cũng ngoi lên mặt nước rồi kinh ngạc nhìn về phía phòng của Ngô Bình.
“Khí tức của chủ nhân mạnh quá! Đó là công pháp gì vậy?”, Lý Dư hỏi.
Lý Tố: “Tôi cũng cảm thấy hình như khí tức này có thể dễ dàng giết chết mình, chủ nhân giỏi thật, mỗi ngày một mạnh hơn”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì khí tức kia đã được thu lại, như chưa từng có gì xảy ra.
Lúc này, Ngô Bình đã bước đầu đúc được Hỗn Nguyên Tiên Lò. Tiên lò vừa xuất hiện, tất cả khí tức, kiếm nguyên, sức mạnh huyết mạch, pháp thuật, thần thông, Thuần Dương Tiên Lực và các sức mạnh khác đều chảy hết vào đó.
Bùa chú ở mặt ngoài của Hỗn Nguyên Tiên Lò sáng lên, bên trong hình thành cấm chế cực kỳ phức tạp. Một lát sau, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến người ta nghẹt thở đã xông ra, sau đó tiến vào linh lạc rồi lan khắp người của Ngô Bình qua linh khiếu thứ mười.
Đến trưa ngày hôm sau, Hỗn Nguyên Tiên Lực mà Hỗn Nguyên Tiên Lò toả ra đã đầy ắp trong linh khiếu, kinh lạc và từng tế bào của Ngô Bình.
Có tiên lực bảo vệ, Ngô Bình cảm thấy vô cùng thư thái và mạnh mẽ hơn hẳn.
“Hỗn Nguyên Thần Công lợi hại thật, bảo sao ít người luyện được”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Nói rồi, anh bắn tay lên cao, Hỗn Nguyên Tiên Lực đã chuyển hoá thành kiếm nguyên, sau đó hoá thành một đường kiếm chém lên bức tường ở phía đối diện.
Một tiếng động vang lên, bức tường kiên cố dày nửa mét đã bị xuyên thủng, cốt sắt ở bên trong cũng gãy luôn.
Sau đó, Hỗn Nguyên Tiên Lực lại chuyển hoá thành sức mạnh Đại Địa, mặt đất dưới chân Ngô Bình lỏng lẻo, người anh lún xuống rồi độn thổ và di chuyển thật nhanh ở dưới.
Chờ anh ngoi lên thì phát hiện mình đã ở gần chùa Đại Thiền rồi. Hiện anh đang có 20 viên Hoá Ma Đan, như vậy có thể cứu được 20 tăng nhân nên anh đi đến đó luôn.
Đến trước cửa, Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều nhân vật võ lâm ở đây, ai cũng dẫn theo thuộc hạ rồi lần lượt đi vào trong chùa.
Anh gọi một chú tiểu tới rồi hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà có nhiều người đến chùa thế?”
Chú tiểu nhận ra thân phận của Ngô Bình nên đáp ngay: “Sư tổ! Ngày kia là đại hội võ lâm một trăm năm tổ chức một lần. Chùa Đại Thiền là ngôi sao sáng của võ lâm nên lần nào cũng được tổ chức đại hội. Những người này đều là cao thủ võ lâm từ nhiều nơi đến”.
Ngô Bình: “Đại hội võ lâm ư?”
Danh Sách Chương: