Lý Giản nhận lấy đan dược mà kích động đến nỗi run lên, nói: "Thành công rồi, Lý đan sư, Đan sư thành công rồi, thật tốt quá!"
Ngô Bình gật đầu, vươn tay lấy dược liệu cho hai lò đan dự bị rồi nói: "Ông chủ Lý, đan dược tôi đều đưa cho ông, còn lại dược liệu coi như là tiền công của tôi”.
Lý Giản cười ha ha đáp: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"
Lúc này trời đã tang tảng sáng, Lý Giản mời Ngô Bình: "Lý đan sư, tôi cũng đang đi tới thành Xích Dương, chúng ta cùng đi đi?"
Ngô Bình còn muốn đến những nơi khác để lấy một ít dược liệu nên anh từ chối ngay lập tức: "Tôi còn một số việc phải làm, khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thành Xích Dương tìm ông chủ Lý".
Lý Giản gật đầu nói: "Vậy được. Tôi có một tấm bùa liên lạc ở đây. Lý đan sư đến thành Xích Dương thì hãy dùng nó để liên lạc với tôi, tôi sẽ đích thân đi đón".
Advertisement
Sau khi hai người từ biệt nhau, Ngô Bình tiếp tục tiến về khu vực có linh dược thứ hai. Theo các dấu hiệu trên bản đồ, anh đang ở cách đó hàng nghìn dặm.
Sau khi đi một quãng đường nhất định, cuối cùng anh nhìn thấy một đầm lầy rộng lớn, thỉnh thoảng có cây mọc trong đó, còn lại đa số là những bụi cỏ nước cao hơn đầu người.
Khi đến gần đầm lầy, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra, thậm chí còn chặt chẽ hơn cả lính canh trong rừng.
Anh ngay lập tức che giấu dấu vết của mình rồi lặng lẽ tiến vào đầm lầy. Đường trong đầm lầy không dễ đi, muỗi độc và rắn nước khắp nơi. Điều này dẫn đến việc phần lớn linh dược ở đây đều là dược liệu thủy sinh.
Ngô Bình tiến vào đầm lầy, đi sâu mấy trăm mét, đang định tìm kiếm thì liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói chuyện nhỏ.
Một người trong đó nói: "Sư huynh, Cửu Thiên Huyền Liên này tại sao còn chưa lớn cơ chứ?"
Một người khác nói: "Vội cái gì? Đây là linh dược cấp mười, không thể lớn nhanh như vậy, nhưng không bao lâu nữa đâu, có lẽ chỉ khoảng hai ngày nữa mà thôi!"
Ngô Bình dừng lại ngay tại chỗ. Một lúc sau, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, anh nhẹ nhàng lại gần linh dược.
Anh nhìn thấy một dây leo xanh mướt chằng chịt trên một cây cổ thụ, cây cổ thụ có tuổi thọ hàng nghìn năm, cao đến mấy người ôm mới xuể.
Cây leo này đã leo đến vị trí cao nhất, trên dây mọc ra sáu thứ quả giống như hạt đậu dài màu vàng, dày bằng ngón tay út, dài chừng một thước, bên trong hình như có một ít hạt đậu.
Giờ phút này có thể thấy được giữa chuyên gia và người thường có sự khác biệt, hai người trước đó đều tập trung vào hạt đậu trên cây, cho rằng thứ quả này nhất định là linh dược chữa bách bệnh.
Ngô Bình thì khác, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào rễ cây, bởi vì anh cảm thấy rằng sinh khí tập trung mạnh nhất ở đây.
Anh lập tức rút dao găm ra và đào từ gốc xuống. Dây leo cực kỳ rậm rạp, anh đào hơn ba mét mới đến được gốc chính của nó. Xung quanh gốc chính mọc lên một số mầm vàng, tương tự như mầm đậu tương, có hơn trăm mầm như vậy.
Thấy vậy, Ngô Bình hai mắt sáng lên. Trước đây anh đã xem qua dược điển Đại Thiên, trên đó có một số trang trống, trên đó chỉ ghi tên và hình ảnh của dược liệu, còn dược liệu tương ứng thì không có. Một trong số đó là thứ tương tự như hạt mầm vàng này. Nó được mệnh danh là Địa Bảo, nghĩa là bảo vật của đất, là dược liệu cực kỳ trân quý. Hơn nữa không phải linh dược cấp mười, mà là linh dược cấp mười một!
Ngay khi Ngô Bình chạm vào mầm vàng, vô số rễ mọc ra từ mặt đất, quấn lấy Ngô Bình ngay lập tức. Có thể thấy dây leo trên kia chẳng qua là con rối của bảo vật trong lòng đất, là vũ khí tự vệ của nó.
Danh Sách Chương: