Ngô Bình: “Chú đi tắm nước nóng đi ạ, sau đó sẽ thấy người nhẹ nhõm hẳn”.
Nghiêm Lập Tân vừa cảm kích vừa chấn động, vội vàng cảm ơn Ngô Bình. Chu Chỉ Tinh ở cạnh đó cũng há hốc miệng kinh ngạc, cô ấy đã mời nhiều cao nhân đến mà không giúp gì cho chú mình được, không hiểu Ngô Bình đã làm bằng cách nào?
Lúc này, hai gia đình khác cũng lần lượt đến, nhà họ Nghiêm đông vui hơn hẳn. Còn Nghiêm Lập Tân sau khi tắm rửa xong thì đã lên tinh thần hơn hẳn, tiếp đó thì tươi cười tiếp khách.
Advertisement
Nhóm Trương Lệ lâp tức vào bàn mạt chược ngay, còn Nghiêm Lập Tân thì mời Ngô Bình vào phòng sách, sau đó lấy trà ngon đã tiếp đãi anh rồi hai người cùng trò chuyện.
Nghiêm Lập Tân: “Hôm nay, chú cảm ơn cháu nhiều lắm. Nếu không thì chắc chú sẽ không bao giờ khỏi bệnh được mất”.
Advertisement
Ngô Bình: “Chú đừng khách sáo, cô Tôn với mẹ cháu là bạn thân của nhau nên gúp được chú, cháu thấy vui lắm”.
Nghiêm Lập Tân khẽ thở dài: “Nhưng con ác quỷ ấy sẽ không tha cho chú đâu”.
Ngô Bình: “Chú yên tâm, tối nay cháu sẽ diệt trừ nó”.
Nghiêm Lập Tân cả kinh: “Diệt trừ ác quỷ ư?”
Ngô Bình: “Nhưng chú phải kể rõ mọi chuyện cho cháu nghe, không được giấu gì hết”.
Nghiêm Lập Tân đắn đo một lúc rồi nói: “Được, chú sẽ kể từ đầu”.
Thì ra, trước kia, Nghiêm Lập Tân làm ăn rất khấm khá ở Hải Thành, mỗi nă kiếm cả tỷ bạc. Vì có tiền nên ông ấy rất thích sưu tầm đồ cổ, nửa năm trước, ông ấy đã mua lại một cái bình sứ Thanh Hoa của người quen hết 13 triệu.
Ông ấy rất quý cái bình ấy nên ngày nào cũng ngắm nghía. Khoảng hai tháng sau, con mèo nhà ông ấy nuôi đã chạy vào phòng cất đồ cổ, sau đó nhảy lên giá đựng cái bình sứ rồi đẩy nó rơi xuống đất.
Lúc đó, Nghiêm Lập Tân cũng ở trong phòng. Ông ấy thấy khi cái bình vỡ thì có một luồng hắc khí bay ra, từ đó trở đi, ông ấy bắt đầu gặp xui xẻo, việc làm ăn thất bát.
Tiếp đó, ông ấy thường nằm mơ thấy một con ma nữ nên đêm nào cũng không yên giấc, việc làm ăn thì xuống dốc không phanh. Về sau, ông ấy đã mời nhiều thấy pháp đến nhưng cũng không ăn thua.
Cuối cùng, ông ấy đã nghe theo lời khuyên của Chu Chỉ Tinh rồi chuyển đến đây.
Kể đến đây, Nghiêm Lập Tân cười khổ nói: “Cháu không phải người ngoài nên chú có sao kể vậy, giờ chú đang nợ cả đống tiền, nhưng cô cháu ưa sĩ diện nên không dám kể với ai”.
Ngô Bình: “Chú đừng lo, cháu sẽ giới thiệu cho chú vài công trình”.
Anh chỉ cần cho Nghiêm Lập Tân vài cơ hội ở Ghi-nê là đảm bảo ông ấy phất lại lên ngay.
Nghiêm Lập Tân mừng rỡ: “Được, cảm ơn cháu”.
Ngô Bình: “Chú Nghiêm, còn mảnh vỡ của cái bình không ạ?”
Nghiêm Lập Tân gật đầu: “Có, để chú lấy cho”.
Danh Sách Chương: