Y Na và An Điệp Y gọi Đường Tử Di là chị, Đường Tử Di nhanh chóng đi xếp chỗ ở cho họ.
Vì xa nhà đã lâu nên Ngô Bình đến gặp bố mẹ, ông bà và các cô chú luôn.
Các con anh lâu không được gặp bố nên Ngô Bình ở lại chơi với chúng một lúc lâu. Trong lúc đó, anh đã thả con chó lông vàng ra. Nó và môn chủ của Ngũ Đế Môn đã đổi tu vi cho nhau nên tuy chỉ là một con chó, nhưng thực lực của nó rất mạnh, không thua gì Đạo Tổ.
Con gái Lý Tiểu Tiên của anh và Đào Như Tuyết đã hiểu chuyện rồi, cô bé rất thích con chó này, vì thế cưỡi nó chạy loạn khắp nhà, làm người hầu sợ đến mức chạy tán loạn.
Advertisement
Thấy Lý Tiểu Tiên có thú cưng chơi cùng, Lý Thuần Thuần tỏ vẻ không vui, vì thế Ngô Bình đã thả Kỳ lân vương ra.
Nó bị nhốt trong Động Thiên đã lâu nên đã ngoan ngoãn phục tùng Ngô Bình. Vừa được ra ngoài, nó đã nịnh nọt nói: “Tiểu nhân tham kiến chủ nhân”.
Advertisement
Ngô Bình: “Kỳ lân vương, từ nay trở đi ngươi hãy làm thú cưỡi cho con gái Lý Thuần Thuần của ta, nhớ phải nghe lời con bé, không thì ta rút gân ngươi đấy”.
Kỳ lân vương nói: “Vâng, tiểu nhân sẽ nghe lời cô chủ nhỏ ạ”.
Mấy bố con chơi với nhau đến khi trời tối, Ngô Bình bảo bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi.
Tối đó, anh đến phòng của Đường Tử Di. Con gái Lý Tử Huyền của hai người đã sang với ông bà nội nên hai vợ chồng có không gian riêng tư.
“Tử Di, trong quá trình chuyển đến đây có chuyện gì không?”
Đường Tử Di: “Bọn em đã dẫn rất nhiều người dân đi, nhưng chỉ là dân chúng thuộc đế đô thôi. Nhiều nơi khác em chỉ có thể cử binh sĩ đến bảo vệ. May mà có Hoàng Nhi, cô bé vạch một đường kiếm trên không doạ cho đại tướng của Yêu tộc sợ chết khiếp, không dám quá đáng với mình nữa. Vì thế cuối cùng dân chúng vẫn bình an đến đây. Cũng may có thánh binh của anh, mỗi thánh binh có thể dẫn cả triệu người dân đi”.
Ngô Bình: “Cũng may!”
Đường Tử Di: “Huyền Bình, anh có dự định gì không? Mình sẽ khôi phục đế quốc Thiên Võ chứ?”
Ngô Bình: “Thôi, làm Hoàng đế mệt lắm, thà anh giành thời gian ấy tu hành cho xong”.
Đường Tử Di: “Tuy đế quốc Thiên Võ mất rồi, nhưng vẫn cần cho người của đại lục Hồng Hoang thấy được thực lực của chúng ta. Mấy hôm trước, Đại đế Thiên Đỉnh đã cử sứ giả đến thương lượng, nói là muốn phong anh làm một tiên hầu”.
Ngô Bình cười mỉa: “Hắn là cái thá gì mà dám phong chức tước cho anh?”
Đường Tử Di: “Vì thế, em đã từ chối rồi, chồng em đâu phải người mà ai muốn phong gì cũng được”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Nơi này nhỏ quá, sống tạm còn được, chứ ở lâu thì không ổn, đến lương thực cũng không có đủ mà ăn”.
Đường Tử Di: “Đúng thế, nhưng giờ cả đại lục Hồng Hoang đều thuộc quyền quản lý của đế quốc Thiên Đỉnh rồi, em cũng không biết phải làm thế nào nữa”.
Ngô Bình: “Nếu không được thì chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của anh, họ đều là người bình thường, có nhiều đến mấy thì anh cũng nuôi được”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Vũ trụ nhỏ ư?”
Danh Sách Chương: