Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi anh đánh chết hết đám râu ria còn lại, sau đó dẫn Chu Lang bay về phía Bạch Lang trại.

Nơi này nằm ở phía Tây Nam của thành Bạch Mã, cách đó ba nghìn chín trăm dặm. Đấu Hư thần vực có trọng lực rất lớn. Người có thể phi hành ở đây đều có thực lực không tệ, nhưng không thể bay nhanh, cũng khó bay xa được. Phần lớn mọi người đều dùng kiệu bay hoặc xe ngựa để đi lại.

Người có thể thoắt cái bay xa mấy ngàn dặm như Ngô Bình là cực hiếm. Bình thường chỉ có cấp Đại Thần trở lên mới dám làm như vậy.

Khi đặt chân đến trước cổng trại Bạch Lang, Chu Lang biết lần này mình xong đời rồi. Anh ta biết người dẫn mình đi ít nhất cũng phải đạt cấp Thần Vương, thầm nghĩ thật xui xẻo, chọc đúng kẻ mạnh như vậy!

Bấy giờ trên đại điện của trại Bạch Lang, một đám người đang ăn uống chè chén no say. Đột nhiên Chu Lang và Ngô Bình đi vào.

Có người hỏi Chu Lang: “Lão Thất về sớm thế, cô gái nhà họ Tống đâu? Không bắt về hả?”

Chu Lang không dám hé răng nửa lời, lẳng lặng tránh ra mấy bước.

Ngô Bình cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Ngô Bình. Hôm nay tôi đến để mượn mọi người mấy đồng tiêu vặt”.

Đám người ngơ ngác rồi cười phá lên. Đây là người đầu tiên dám ngang nhiên xông vào trại Bạch Lang của bọn họ!

“Ranh con, mày bị lão Thất lừa về hả? Có biết đây là đâu không?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Biết, tên là trại Bạch Lang chứ gì. Các người chính là một đám thổ phỉ thích bắt cóc tống tiền”.

Lúc này bọn họ không cười nổi nữa. Tại sao người này biết mà còn dám tới?

Một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt anh. Hai cánh tay của gã ta ở trạng thái hóa đá, rõ ràng có thể chất khác với người bình thường.

Gã ta hừ lạnh một tiếng, tung nắm đấm về phía anh. Sức lực của gã ta rất lớn, dù là Thần tộc bình thường cũng không đỡ nổi.

Ngô Bình giơ tay đỡ lấy rồi đẩy nhẹ một cái. Gã đàn ông cao lớn kia bị đánh bay ra xa mấy chục mét rồi rơi xuống. Sau khi chạm đất, gã ta vẫn không ngừng rơi tự do xuống lòng đất. Mười mét, ba mươi mét, một trăm mét, cho đến tận mấy nghìn mét, gã ta mới ngừng rơi.

Anh chỉ mới đẩy một cái đã khiến đối phương phải chịu áp lực khổng lồ. Khi áp lực ấy tan biến, đối phương cũng đã bị đè nát dưới lòng đất.

Lúc này đám người mới bàng hoàng nhận ra, Ngô Bình không dễ chọc. Anh là một cao thủ tuyệt đỉnh!

Anh nhìn lên người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất, cười hỏi: “Ông là trại chủ đúng không? Chu Lang nói ông có mấy triệu thần tệ hả?”

Người kia lạnh giọng đáp: “Cậu tưởng chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó là có thể giương oai ở trại Bạch Lang này sao?”

Anh thản nhiên đáp: “Phải. Với chút bản lĩnh này của tôi muốn đánh các ông vẫn đủ xài”.

Ông ta vung tay ra lệnh: “Xông lên cho tao! Bắt lấy nó!”

Chỉ trong thoáng chốc, đám người xung quanh nháo nhác lao lên. Nhưng Ngô Bình chẳng mảy may đến ý tới bọn họ. Cả người anh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã đứng bên cạnh trại chủ, còn tươi cười hỏi ông ta: “Có phải ông định bỏ chạy không?”

Mặt trại chủ Bạch Lang tái nhợt. Khí tức mà Ngô Bình phóng ra khiến hắn không có cả dũng khí phản kháng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất nói: “Đại hiệp tha mạng!”

Ngô Bình: “Không phải ông có một cuốn Sách Sinh Tử sao? Không biết hôm nay là ngày chết của mình à?”

Trại chủ Bạch Lang cười khổ: “Vậy nghĩa là hôm nay đại hiệp sẽ không giết tôi”.

Ngô Bình: “Sách Sinh Tử đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK