Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó anh nghĩ tới điều gì, nói: “Anh bắt được một người khổng lồ một mắt, vừa hay có thể dâng lên tế đàn, xem có thể có được chút nước suốt Bất Lão nào không”.

Nguyệt Vũ nói: “Thật sao? Tuyệt quá”.

Khi cả hai đến đại điện, Ngô Bình xách người khổng lồ một mắt ra khỏi động thiên và ném thẳng vào tế đàn.

Ngay lập tức, một luồng sáng phát ra từ tế đàn, từ từ làm tan chảy người khổng lồ một mắt. Sau đó, vô số sợi tơ bắt đầu nhanh chóng nhỏ giọt thành nước suối, vô số nước suối hòa thành một dòng nước to bằng ngón tay.

Nguyệt Vũ rất vui và nói: “Anh à, lần này có thể lấy được rất nhiều nước suối!”

Ngô Bình: “Nguyệt Vũ, em ở lại ba ngày, trong ba ngày này, anh sẽ tăng cường luyện chế một ít đan dược cho người trong bộ lạc của em”.

Nguyệt Vũ gật đầu: “Cám ơn anh”.

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Ngô Bình đã luyện chế đủ đan dược, anh ở lại bộ lạc Ám Nguyệt. Vào ngày thứ tư, Nguyệt Vũ từ biệt dân chúng trong bộ lạc và theo Ngô Bình đến Linh Xuyên.

Về đến nhà, Ngô Bình sắp xếp cho Nguyệt Vũ tới chỗ ở của Linh Hi Nữ Đế, hai người ở cùng một tòa nhà. Nguyệt Vũ vẫn chưa quen với môi trường bên ngoài, cần một người hết lòng chỉ bảo, Linh Hi vô cùng thích hợp.

Sau khi sắp xếp cho Nguyệt Vũ xong, Ngô Bình đưa Tử Phi đến Thiên Đạo Môn.

Mấy ngày nữa sẽ là thời điểm tốt nhất của Thiên Vực, anh định đến Thiên vực tìm tòi, nhân tiện báo thù cho Tử Phi. Nhà họ Ngụy đã giết hại người nhà của Tử Phi, mối thù này không thể không báo!

Tuy Ngô Bình là đồ đệ của Tiêu Thái Tôn, cũng là người mới vào Thiên Đạo Môn với thành tích đứng đầu, nhưng khoảng thời gian anh ở đây không nhiều, trừ một số ít người ra thì anh không quen những đồng môn và trưởng lão khác.

Đến Thiên Đạo Môn liền thấy trước sơn môn người đi kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, có vẻ người muốn đến Thiên Vực không chỉ có đệ tử Thiên Đạo Môn mà còn có các tu sĩ bên ngoài.

Ngô Bình tìm được Tiêu Thái Tôn, ông ấy đã đợi anh mấy ngày, liền cười nói: “Huyền Bình, con đã đột phá cảnh giới Long Môn, ta thấy con nên bắt đầu đến Phong cảnh”.

Trong Thần cảnh, trước đó Ngô Bình đã đột phá Tuyết cảnh và Hỏa cảnh, vốn nên tiếp tục đột phá Phong cảnh, nhưng Thần Phong Châu có yêu cầu đối với Phong cảnh, chỉ có tu sĩ đã đột phá cảnh giới Long Môn mới có thể luyện hóa. Thế nên anh mới kéo dài đến tận bây giờ.

Ngô Bình: “Sư tôn, con sẽ đi Phong cảnh trước. Trong lúc đó, xin sư tôn hãy bảo vệ Tử Phi”.

Thấy Tử Phi, Tiêu Thái Tôn liền hiểu ý Ngô Bình, ông ấy nói: “Huyền Bình, nếu con có thể đột phá, luyện hóa quái bàn Tiên Thiên, vậy thì nhà họ Ngụy chẳng là gì với con”.

Ngô Bình: “Sư tôn, quái bàn Tiên Thiên của cảnh giới này không phải đã vỡ nát rồi sao?”

Tiêu Thái Tôn: “Quái bàn Tiên Thiên chỉ là một phần, nếu con có thể luyện hóa thì tất nhiên có thể tái hiện quẻ Tiên Thiên”.

“Sư tôn, nguồn gốc của quái bàn Tiên Thiên là gì?”

Tiêu Thái Tôn nói: “Quái bàn Tiên Thiên là bảo vật của Thiên Vực, sau khi nó được lấy ra khỏi Thiên Vực, nó được chia thành hai phần và biến thành một Thần cảnh lớn. Quái bàn Tiên Thiên có linh tính. Nó làm điều này để tìm chủ nhân mới”.

Ngô Bình: “Con hiểu rồi, cảnh giới này thực ra tương đương với một cuộc kiểm tra. Nếu vượt qua bài kiểm tra thì sẽ được quái bàn công nhận”.

Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy. Huyền Bình, con có thể yên tâm đ ến Phong cảnh, để Tử Phi ở đây. Ta sẽ bảo vệ cô ấy an toàn”.

Lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, một người đàn ông áo lam xuất hiện, anh tuấn nho nhã, đầu đội khăn vuông, tay cầm quạt xếp, chính là Triệu Thanh Dương, tông chủ Phong Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK