Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2132

Ngô Bình không ngồi, anh nói: “Anh là Hoàng Phủ Hằng?”

Hoàng Phủ Hằng khó chịu, nói: “Đúng là tôi đây”.

Ngô Bình: “Bữa tiệc này của anh là tiệc gì?”

Hoàng Phủ Hằng nói: “Tiệc anh hùng”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu như đã là tiệc anh hùng, vậy sao không mời tôi?”

Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, đáp: “Không biết anh ở đây, chứ không thì nhất định tôi sẽ mời”.

“Không biết cái beep, ông đây luôn ở trong thủ đô mà anh lại không biết sao?”. Ngô Bình buông lời mắng nhiếc, anh đến để kiếm chuyện nên đương nhiên phải không ngừng bắt bẻ hắn ta.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Hằng trở nên khó coi, hắn ta thầm nghĩ dù cho mày có là Địa Tiên thì cũng không thế hống hách thế chứ? Hắn ta hạ giọng đáp: “Anh bạn, mời ngồi, chỗ tôi có rượu ngon có thể cùng kính nhau, nếu không muốn thì mời anh đi cho”.

“Đuổi tôi đi sao?”. Ngô Bình lườm: “Biết tôi là ai không?”

Hoàng Phủ Hằng: “Anh là?”

Ngô Bình: “Năm xưa tôi từng có qua lại với bà nội của anh”.

Hoàng Phủ Hằng xanh mặt, nghiêm nghị nói: “Mày muốn chết à?”

Bỗng nhiên, vô số người nhào về phía Ngô Bình, ai nấy cũng đều là cao thủ giang hồ, nhưng họ vẫn chưa kịp tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đánh bay ra bằng mấy chưởng từ xa.

Anh xoay người một cái là đến ngay trước mặt Hoàng Phủ Hằng, lạnh lùng nói: “Dám ra tay với tôi, lá gan anh lớn đấy”.

Hoàng Phủ Hằng bỗng lùi nhanh về sau mấy bước, nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Ngô Bình, mày tưởng tao không biết mày là ai sao?”

Ngô Bình bất ngờ, không ngờ anh lại bị phát hiện.

Một người đàn ông trung niên lập tức xuất hiện phía trước Hoàng Phủ Hằng, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là cao thủ lôi kiếp cảnh giới Địa Tiên tầng chín.

Hoàng Phủ Hằng cười lạnh lùng: “Ngô Bình, mấy hôm nay tao cố tình cho thuộc hạ khiêu khích Thiên Long, quả nhiên mày không kiềm được mà tìm đến đây thật. Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về”.

Sau đó hắn ta chắp tay với người đàn ông trung niên: “Sư phụ, người mà đệ tử nói là hắn”.

Ngô Bình không nói gì, cũng không khôi phục lại khuôn mặt vốn có. Anh quay đầu bỏ đi. Anh mượn thuật độn thổ của Âm Dương Pháp Bào, giẫm chân một cái là không thấy đâu nữa.

Người đàn ông trung niên “í” lên một tiếng: “Thuật độn thổ sao? Thú vị”.

Ông ta bỗng bay lên không trung, thần niệm đáng sợ quét quanh phạm vi mấy trăm kilomet và nhanh chóng bắt được Ngô Bình.

Ở một vùng núi hoang vu, ít có dấu tích của con người nằm ở phía bắc của Thiên Kinh, đến khuya thì càng không thấy ai.

Ngô Bình chui ra khỏi mặt đất, chỉnh lại quần áo rồi lẩm bẩm: “Phép độn thổ này không tồi, chỉ là tốc độ quá chậm”.

Chưa được mấy giây thì liền có một bóng người từ trên trời đáp xuống, là người đàn ông trung niên đó.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu chạy thoát được sao?”

Ngô Bình nói: “Trông tôi giống đang bỏ chạy sao?”

Người đàn ông trung niên ngây ra: “Cậu đang cố tình chờ tôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK