Ngô Bình mừng rỡ, vội vàng bay lên núi hoang rồi lẩm bẩm: “Không biết ba pháp thuật này của mình có uy lực sao nhỉ?”
Ngô Bình vừa động tinh thần là một cấm chế sáng lên, pháp lực khởi động, anh tung một quyền về phía một khối nham thạch. Một ngọn lửa lớn xuất hiện trên không trung, quyền pháp của Ngô Bình lúc ẩn lúc hiện rồi đập mạnh lên khối nham thạch cách đó không xa.
Uỳnh!
Advertisement
Nửa sườn núi sụp đổ, các tảng đá lớn nung chảy thành nham thạch, còn người Ngô Bình thì trống rỗng, anh đáp xuống đất với đôi chân run rẩy.
“Không khống chế được pháp lực nên mình mới bị kiệt sức thế này”, anh cười khổ một tiếng, biết mình vẫn chưa hiểu rõ về pháp thuật.
Advertisement
Anh ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy mặt đất phía trước rung lên, có tảng đá nứt đôi, sau đó là có một cái đầu nhọn chui ra.
Đó là một con tê tê khỏng lồ màu vàng, dài bảy mét, đôi mắt cũng màu vàng, nó hung hăng nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh là người khiến nơi này tan hoang vậy không?
Ngô Bình giật bắn mình, sau đó đứng dậy quan sát con tê tê, đột nhiên anh nhớ tới một loài dị thú có thể là Thôn Kim.
Anh lấy Âm Dương Thần Thiết trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném tới gần nó, con tê tê ngửi ngửu rồi đảo mắt ăn luon Âm Dương Thần Thiết, sau đó tỏ vẻ thoả mãn.
“Đúng là thú Thôn Kim rồi”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi bước tới gần, sau đó giơ tay xoa đầu nó.
Thú Thôn Kim lừ mắt với vẻ đề phòng, anh lại lấy một khối Âm Dương Thần Thiết ra cho vào mồm nó, con vật lại xơi tái khối sắt ngay, sau đó để mặc Ngô Bình muốn làm gì mình thì làm.
Cho nó ăn mấy khối sắt xong, Ngô Bình nói: “Sau này mày hãy đi theo tao, tao còn nhiều đồ bằng vàng lắm, tao sẽ cho mày ăn chán thì thôi”.
Nói rồi, anh lại lấy mấy thỏi vàng ra cho nó ăn. Tuy thỏi vàng không ngon bằng Thần Thiết, nhưng cũng giống như lương khô, thú Thôn Kim lập tức nhảy nhót vui mừng.
Thú Thôn Kim là dị thú thượng cổ, có thể ăn vàng. Phân và nước tiểu của nó chứa Tiên Thiên Kim Mẫu, sau khi luyện hoá có thể dùng để luyện chế kiếm hoàn.
Thú Thôn Kim thấy Ngô Bình có nhiều đồ ăn ngon nên có thiện cảm với anh ngay.
Ngô Bình thấy nó ăn xong rồi thì thử bỏ đi, không ngờ con thú thấy thế thì đi theo ngay. Cứ thế, Ngô Bình đi trước, còn nó theo sau rồi cùng về nhà anh.
Khi thú Thôn Kim vào nhà, cảm thấy khí tức ở đây khiến mình rất dễ chịu. Nhưng sau đó nó đã ngẩn ra nhìn cây hoè, thành tinh rồi ư?
Sau đó, nó lại nhìn cây đào, đào tiên ư?
Đột nhiên Chi Nhân Chi Mã chạy tới, sau đó còn le lưỡi với nó.
Thú Thôn Kim đang định ra oai thì Lý Dư ngoi lên rồi lườm nó, thú Thôn Kim lập tức rụt đầu lại sợ hãi.
Ngô Bình: “Mày tự đào một hố cho mình đi”.
Thú Thôn Kim ngoan ngoãn đi đào hang ngay.
Trước đó, Ngô Bình mới thi triển pháp thuật quá mức nên giờ đãm mệt lử, vì thế anh ngồi xuống cạnh hồ nước để nghỉ ngơi, sau đó uống thêm một viên Sinh Mệnh Đan. Ngửi thấy mùi đan dược, Chi Nhân Chi mã chạy ra rồi nhảy lên vai Ngô Bình, sau đó nhìn viên đan dược trong tay anh với vẻ thèm khát.
Ngô Bình ném cho nó một viên.
Ngư vương cũng nhảy lên rồi thò cái đầu tướng ra, sau đó há miệng.
Ngô Bình: “Trông mày xấu quá, ra kia”.
Danh Sách Chương: