Bây giờ Diệp Dao chẳng còn quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt, lập tức ôm eo Ngô Bình rồi cố kéo lên. Nhưng bàn tay quỷ quá mạnh, dù cô ấy gắng sức thế nào, Ngô Bình vẫn tiếp tục chìm xuống.
Chẳng bao lâu sau, anh đã chìm đến vị trí thắt lưng, chỉ còn nửa thân trên lộ ra khỏi mặt đất.
Anh thở dài, châm thuốc rồi rít vài hơi, nói với Diệp Dao: “Biết thế đã không cứu cô, hại tôi chìm xuống đất, không thoát được”.
Advertisement
Thấy Ngô Bình vẫn đang từ từ chìm xuống, Diệp Dao ôm mặt khóc nức nở: “Xin lỗi! Tôi không giúp được anh rồi!”
Mới nãy nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp thì Diệp Dao đã bị kéo xuống dưới đất. Vậy mà bây giờ cô ấy lại không cứu được anh!
Ngô Bình nói: “Đừng khóc. Tôi không chết được đâu”. Nói đoạn, anh dùng hết sức đưa cơ thể mình trồi lên khỏi mặt đất. Lúc này chân anh vẫn còn bị dính theo mười mấy bàn tay quỷ, chúng bị anh dùng kiếm chém đứt hết.
Advertisement
Diệp Dao ngẩn ngơ: “Anh…”
Ngô Bình bảo: “Tôi muốn xem thử những bàn tay quỷ này mạnh đến mức nào thôi, xem ra cũng chỉ đến thế”.
Diệp Dao liền hiểu ra anh cố ý làm vậy. Cô ấy tức giận, mắng mỏ: “Anh khốn kiếp!”
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi cứu cô đấy, sao lại khốn kiếp được?”
Diệp Dao đáp: “Anh gạt tôi”.
Ngô Bình phủi phủi người mình, nhẹ nhàng bảo: “Không muốn chết thì đi theo tôi”, nói rồi sải bước đi về phía trước.
Diệp Dao do dự một lúc rồi nối gót theo anh. Xem thường bàn tay quỷ như vậy chứng tỏ thực lực của Ngô Bình khá mạnh.
Ngô Bình có khả năng nhìn rõ phi thường. Những nơi anh đi qua đều khá an toàn, sau đó không còn xuất hiện tình trạng như bàn tay quỷ nữa.
Đi được một quãng, Diệp Dao tò mò hỏi: “Anh quen An Tự Tại?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông”.
Diệp Dao kinh ngạc: “Đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông ư?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Sao, không giống à?”
Diệp Dao đáp: “Không phải là không giống, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Thiên Địa kiếm tông là môn phái cực kỳ mạnh, đệ tử ưu tú của họ chắc chắn rất giỏi”.
Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Tôi giỏi lắm”.
Diệp Dao hết nói nổi, người này có biết thế nào là khiêm tốn không vậy?
Cô ấy hỏi tiếp: “Anh có biết Lâm Thanh Dao không?”
Ngô Bình ngẩn người: “Cô quen Lâm Thanh Dao?”
Diệp Dao đáp: “Chúng tôi là chị em song sinh, tên thật của tôi là Lâm Bích Dao. Nhưng tôi chưa từng đến nhà họ Lâm, mà theo họ mẹ, nên tên là Diệp Dao”.
Ngô Bình biết đây chắc chắn là một câu chuyện rất dài, bèn bảo: “Lâm Thanh Dao cũng xem như là người hầu của tôi”.
Diệp Dao nói: “Xem ra Thanh Dao không sao. Không biết Thanh Dao có từng nhắc đến tôi không?”
Danh Sách Chương: