Ngô Bình ngẩn ra rồi phẫn nộ nói: “Vớ vẩn! Trước lúc sự việc xảy ra, tôi còn chưa tới Cảng Thành”.
Phí Liêm không chút sợ sệt nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình thấy, nếu có câu nào là giả, cậu giết tôi luôn cũng được”.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, lẽ nào có người mạo danh anh?
Advertisement
Đường Băng Vân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ông nhìn thấy chúng tôi vào hôm đó ư?”
Advertisement
Phí Liêm cúi đầu xuống: “Vâng, lệnh chủ và ti mệnh đã dẫn một nhóm cao thủ tới rồi tấn công khiến chúng tôi trở tay không kịp. Nếu không nhờ tôi đứng gần cửa sổ rồi chạy thoát thì chắc cũng chết rồi”.
Đường Băng Vân vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Có người vu oan cho chúng tôi rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Ông còn nhớ thời gian xảy ra vụ việc không?”
“Có, hôm đó là thứ ba, khoảng ba rưỡi chiều gì đó”, Phí Liêm đáp.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm ấy, Băng Tiên và tôi đều không ở Cảng Thành, rất nhiều người có thể làm chứng cho chúng tôi”.
Phí Liêm nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình nhìn thấy thôi, còn thực hư thế nào thì phải chờ cấp trên điều tra.
Đường Băng Vân thở dài một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Dù chúng ta có bằng chứng ngoại phạm thì họ cũng đạt được mục đích rồi. Theo luật của Đường Môn, nếu có chuyện đó xảy ra thì em phải từ chức lệnh chủ của Thiên Sát để tránh điều tiếng”.
Ngô Bình không đồng ý: “Cây ngay không sợ chết đứng”.
Lúc này, lại có mấy người nữa xuất hiện ở cửa, đi đầu là một ông lão mặc đồ thời Đường màu bạc, râu dài, cốt cách tiên nhân. Ông ấy vừa đến, ngoài Đường Băng Vân và Ngô Bình ra thì tất cả mọi người đều quỳ xuống đất.
“Nhị trưởng lão!”
Đến Đường Băng Vân cũng phải khom người hành lễ và gọi ông ấy là nhị trưởng lão.
Đường Môn do các trưởng lão phụ trách, đến đường chủ vắng mặt, mọi công việc của môn phái sẽ do các trưởng lão đảm đương. Nhị trưởng lão chỉ đứng sau đại trưởng lão nên có địa vị rất cao.
Nhị trưởng lão nhìn khối thần rồi nói: “Khối thần? Lâu lắm nó không xuất hiện trên đời rồi đấy”.
Sau đó, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Bảo sao môn chủ lại coi trọng cậu tới vậy, đúng là thiên tài xuất chúng! À, tôi không phải kẻ thù đâu, cậu có thể cất nó đi được rồi”.
Ngô Bình vẫy tay, khối thần lập tức chạy về, sau đó anh chắp tay nói: “Tham kiến nhị trưởng lão”.
Nhi trưởng lão cười nói: “Băng Vân thật may mắn!”
Đường Băng Vân: “Nhị trưởng lão, ông đến có việc gì thế?”
Danh Sách Chương: