Trưởng phòng Lưu lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa rõ, tí nữa hỏi là biết ngay”.
Hai người nói thêm vài phút, Ngô Bình gõ cửa tiến vào.
Cậu mặc đồ bình thường, trông như sinh viên, hào hoa phong nhã. Thấy cậu, tổng giám đốc và trưởng phòng đều giật mình. Ngô Bình tiến lên giới thiệu trước: “Là trưởng phòng Lưu và tổng giám đốc Hầu à? Tôi là Ngô Bình!”
Hai người vội đứng dậy, nhiệt tình nói: “Cậu Ngô, là chúng tôi!”
Ngô Bình thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu nói trước: “Tôi không vòng vo nữa, tôi thích chơi game cũng vừa ý khoản game có kết nối trực tiếp với não kia, tôi muốn mua nó”.
Tổng giám đốc Hầu và trưởng phòng Lưu nhìn nhau. Tổng giám đốc Hầu cười nói: “Cậu Ngô, trước đây khi nghiên cứu phát triển trò chơi, chúng tôi đã dùng hết hai mươi tỷ, giờ bảo bán thì chúng tôi không nỡt”
Ngô Bình: “Nếu không nỡ thật thì hai người sẽ không gặp tôi. Các người ra giá đi, thích hợp thì tôi trả"
Tổng giám đốc Hầu ho khan một tiếng: “Ít nhất thì giá cũng phải có vốn chúng tôi bỏ ra...”
Ngô Bình: “Đội nhóm phát triển trò chơi, thành viên, quyền độc quyền khoang trò chơi, nhà máy... tôi muốn tất”.
Tổng giám đốc Hầu nhíu mày: “Nhân viên tham dự phát triển trò chơi này đã hơn ba nghìn người, trong đó có rất nhiều là nhân viên phát triển, nghiên cứu chuyên sâu bên công ty chúng tôi. Cậu Ngô muốn dẫn đi hết thì có chút không dễ”.
Ngô Bình cười nói: “Công ty lớn thì không thiếu người mới”.
Tổng giám đốc Hầu suy tính một hồi rồi nói: “Điều kiện của cậu Ngô không phải không thể chấp nhận. Nhưng giá không rẻ đâu, hai mươi ba tỷ, nếu cậu đồng ý, chúng ta...”
“Chốt deal!”, không ngờ ngay cả trả giá mà Ngô Bình cũng không làm, đồng ý luôn: “Tí nữa tôi sẽ để Âu Dương Trí Viễn bàn hợp đồng với các vị. Phải rồi, tôi nghe nói nhân viên công ty đảm nhận trò chơi này được phân một toà nhà riêng, toà nhà của công ty luôn à?”
Tổng giám đốc Hầu: “Không phải, thuê thôi. Sắp tới hạn rồi, chúng tôi định chuyển đi, đổi chỗ”.
Ngô Bình: “Không cần chuyển, ở tại văn phòng đi.
Cậu ngừng một chút: “Các người có nơi để thử nghiệm game không?”
Trưởng phòng Lưu: “Có, ngay tại ký túc xá tầng một có sảnh trải nghiệm chơi thử”.
Ngô Bình: “Tôi muốn xem thử!”
Trưởng phòng Lưu: “Không thành vấn đề, tôi dẫn cậu đi!”
Trên đường tới chỗ làm việc, Ngô Bình gọi Âu Dương Trí Viễn tới Tứ Hải, bảo ông ấy ký hợp đồng với bên công ty game.
Sau khi lái xe hơn mười phút, họ tới toà nhà văn phòng. Sảnh lầu một được lắp đặt toàn bộ thiết bị tạo thành phong cách bối cảnh game.
Trò chơi này thì Ngô Bình biết từ hồi lớp 11, rất muốn chơi nhưng tiếc là không có tiền mua khoang. Nhưng những video liên quan tới trò chơi thì cậu xem rất nhiều, chất lượng game này đúng là không có gì đáng chê.
Trò chơi này tên là Tu Tiên Truyện, người chơi có thể thăng cấp qua việc đánh quái, các map sẽ không ngừng tăng độ khó. Còn có thể gia nhập tông môn để đạt được nhiều tài nguyên nhưng sau khi gia nhập thì phải làm việc cho tông môn, điểm danh hàng ngày.
Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng lần này Ngô Bình cũng có cơ hội năm vào khoang trò chơi. Khi cửa khoang đóng, mười nam châm tự động áp vào đầu cậu, kết nối với sóng não.
'Thoáng chốc Ngô Bình đã có cảm giác một sức mạnh yếu ớt đang cố gắng kết nối với tinh thần của mình. Nếu là người thường, lúc này đã tiến vào thế giới ảo nhưng Ngô Bình là người tu hành nên cậu vẫn tỉnh như sáo.
Danh Sách Chương: