Nhưng vẫn vô dụng, anh vừa định đâm vào chân lần thứ hai thì đột nhiên có một đôi tay trắng như tuyết ôm chặt lấy cổ anh. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường dường như có một tia sáng kỳ lạ, cô ấy thở khẽ, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự làm khổ mình như vậy, tại sao chúng ta không làm việc đó? Cách dễ nhất để giảm bớt sự khó chịu..."
Nói rồi, cô ấy chủ động nhào vào lòng anh.
Ngô Bình đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đó, nhưng bây giờ Vân Thường lại kích thích khiến nó bùng cháy lên dữ dội, tuyến phòng thủ của anh lúc này đã hoàn toàn sụp đổ và chuyện gì đến cũng đã đến.
Hơn một giờ sau, Vân Thường sau khi trải qua màn mây mưa lại càng thêm xinh đẹp. Ngô Bình không khỏi thở dài khi nhìn vết máu nhỏ vương trên bộ quần áo Vân Thường trút bỏ trên mặt đất.
Vân Thường nhào vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Sư huynh, vừa rồi anh thà tự làm đau mình chứ không muốn làm tổn thương em, em rất cảm kích".
Ngô Bình nhìn cô đáp: "Không phải cuối cùng anh vẫn khiến em chịu thiệt thòi đó sao?"
Advertisement
Vân Thường cười đáp: "Cái đó không phải khiến em chịu thiệt, đó là việc hai chúng ta cam tâm tình nguyện".
Ngô Bình gãi gãi mặt và nói: "Khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận”.
Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy từ xa có tiếng huýt sáo đang nhanh chóng tới gần. Chưa đầy một phút sau, bốn bóng người lao tới.
Lúc này, Vân Thường còn đang ngồi trong lòng Ngô Bình, Ngô Bình cũng không đứng dậy mà ngồi yên đó, lãnh đạm nhìn đám người mới đến.
Bốn người này tựa hồ đang đuổi theo cái gì. Họ nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện Ngô Bình đang ở chỗ này, liền hỏi: "Cậu có nhìn thấy một con chim trĩ năm màu sặc sỡ bay ngang qua đây không?"
Ngô Bình: "Không thấy".
Thấy Ngô Bình lãnh đạm trả lời, người đàn ông lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, cậu tốt nhất nên nói ra sự thật, nếu như dám lừa gạt bọn tôi, tôi sẽ lấy mạng cậu!"
Ngô Bình ngậm cọng cỏ trong miệng uể oải nói: "Đúng vậy, tôi lừa gạt ông đó, mau tới giết tôi đi”.
Người vừa nói vô cùng tức giận, tay phải vung lên, một đạo hàn quang bay thẳng về phía cổ Ngô Bình. Nhãn lực của Ngô Bình rất mạnh, lập tức có thể nhìn ra tia hàn quang này thực chất là một sợi tơ rất mỏng, trên đầu có buộc một quả cầu màu bạc. Nhờ vào lực của quả cầu, nó có thể bay với vận tốc cực nhanh, có thể cứa cổ hoặc làm bị thương kẻ địch.
Ngô Bình vươn ngón trỏ phải ra, "tang" một tiếng hất quả cầu bạc về phía sau, đồng thời sợi tơ cũng bật trở lại theo.
Người đàn ông giật mình và vội vàng thu lại sợi tơ bạc. Ngay khi hắn ta làm động tác rút dây lại, Ngô Bình đã phi ra một con dao găm.
"Phập!"
Con dao găm quá nhanh, cộng với sự mất tập trung của người kia nên con dao găm đâm thẳng vào tim hắn ta, máu tươi xối xả chảy ra.
Người đàn ông trợn to hai mắt như thể vô cùng không cam tâm rồi ngã xuống đất, nhanh chóng tắt thở. Mặc dù người này đang ở cảnh giới luyện Khí nhưng thể chất của hắn ta chỉ ở mức trung bình, dao găm của Ngô Bình được truyền Huyết Linh khiến hắn không thể nào tự cứu sống bản thân.
Ba người còn lại cả kinh, lập tức tỏ ra cảnh giác và lần lượt giơ vũ khí ra.
Danh Sách Chương: