Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Thạch là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, gia chủ nhà này cũng là cao thủ số một ở Thiên Nguyên, cũng thuộc một trong mười đại cao. thủ ở Tiên Giới Nguyên Sử. Người ta gọi ông ấy là Tử Điện Kiếm Tiên, nếu tôi nhờ không nhầm thì là vậy”.
Phương Thanh Thanh: “Vâng, bố bảo em đến đưa một vật quan trọng cho bác Thạch”.
Ngô Bình: “Thứ gì thế?”
Phương Thanh Thanh thoáng do dư, nhưng sau đó vẫn nói: “Là một quyển kiếm phổ”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Gia chủ nhà họ Thạch là Kiếm Tiên rồi thì thiếu gì kiếm phổ?”
Phương Thanh Thanh vội nói: “Nhưng bộ kiếm phổ này thì khác. Bố em bảo bác Thạch có thể học được nó thì có thể đột phá Tử Điện Kiếm Quyết lên đến tầng cuối cùng”.
Ngô Bình: “Kiếm phổ có thể khiến Tử Điện Kiếm Tiên đột phá ưt”
Phương Thanh Thanh gật đầu: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh cau mày: “Một thứ quan trọng như thế tại sao Thương Tiên không tự mang đi? Với ông ấy mà nói, không phải chỉ một loáng là xong à?”
Phương Thanh Thanh cúi đầu xuống nói: “Bố em đang bị thương, giờ đang dưỡng thương ở một nơi bí mật nên mới bảo em mang đi”.
Ngô Bình: “Kiếm phổ thì lúc nào mang đi cũng được, không vội. Có phải bố cô muốn Kiếm Tiên nhanh chóng đột phá để giúp mình không?”
Phương Thanh Thanh không ngờ Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình lại thông minh như vậy, cô ấy chỉ nói vài câu thì họ đã đoán ra được mục đích nên thở dài nói: “Công tử, chị, vậy thì em xin nói thẳng. Bố em đã bị Ma Kiếm Long Địch - một trong mười đại cao thủ đánh bị thương. Nếu em mang kiếm phổ đến muộn thì e bác Thạch sẽ không phải đối thủ của ông ta”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Ma Kiếm Long Địch mất tích rồi cơ mà?”
Phương Thanh Thanh: “Không đâu, ông ta chỉ bế quan tu luyện thôi. Giờ thực lực của ông ta trên bố em rồi, nếu bác Thạch lại bị ong ta đánh bại thì hai nhà bọn em sẽ bị Long Địch tiêu diệt”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì kiếm phổ rất quan trọng với
Thạch Trung Kiếm, vậy chúng ta xuất phát thôi”.
Ba người lập tức đi ngay, loáng cái đã nhìn thấy một cao. nguyên. Biên giới của cao nguyên này như vách núi, trên cao. nguyên có mây mù che phủ, thời tiết khác hẳn với bên ngoài.
Ba người bay lên đó thì có người bay ra hỏi: Các người là ai?”
Nguyệt Thanh Ảnh lấy thẻ thân phận của mình ra nói: là Nguyệt Thanh Ảnh của Nguyệt Thị ở Thần Châu, tôi đến tìm Hà Tử Trần”.
Người kia nghe thấy thế thì lập tức lịch sự nói: Nguyệt tiểu thư, mời!”
Họ bay thêm một đoạn nữa thì Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã đưa Phương Thanh Thanh đến cổng nhà họ Thạch, thấy cô ấy vào trong rồi thì họ mới rời đi.
Sau đó, họ đến nhà họ Hà. Vừa tới nơi thì Hà Tử Trần đã tươi cười ra đón: “Anh Bình, chị, cuối cùng thì hai người cũng đến rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Tử Trần, chị dẫn người đến cho em rồi nhé”.
Hà Tử Trần đỏ mặt, cô ấy hiểu ý của Nguyệt Thanh Ảnh nên nói: “Hai người mau vào nhà đi!”
Họ vừa đi qua cổng thì chợt có tiếng cười khẩy vang lên, sau đó có ba nam hai nữ đi tới, một cô gái trong số đó nói: “Tử Trần, ai mà lại dẫn vào nhà thế này? Đã đăng ký chưa?”
Hà Tử Trần cau mày: “Tôi dẫn ai vào nhà còn cần báo. cáo với cô à?”
Cô gái kia: “Không, nhưng giờ cô đâu còn là đại tiểu thư gì nữa. Bố và ông nội đều đang bị xét hỏi, nhỡ mà tra ra được chuyện gì thì chỉ nhà cô chắc sẽ không bao giờ trở mình được đâu”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Tử Trần, có chuyện gì thế?
Hà Tử Trần: “Chị, mình vào trong rồi nói chuyện, kệ cô ta”,
Danh Sách Chương: