Viên Khắc Hiếu: “Các tiên tướng cũng không ngờ Côn Luân lại có nhiều tu sĩ ẩn danh như thế, hơn nữa họ đều rất lợi hại”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi có hạn, chỉ e không giúp được nhiều”.
Viên Khắc Hiếu: “Thầy Ngô, cậu là Long chủ của Thiên Long, nếu lúc này cậu xuất hiện rồi bảo vệ hoà bình cho Thiên Kinh thì sẽ khiến những người đó thấy được giá trị của Thiên Long. Như vậy thì Thiên Long chẳng những không tan rã, mà còn có địa vị vững chắc hơn ở Viêm Long. Biết đâu tương lai còn trở thành một tổ chức sánh ngang với Tiên Sư Phủ ấy chứ”.
Advertisement
Ngô Bình bắt đầu dao động, thật lòng anh không muốn giải tán Thiên Long, đây thật sự là cơ hội để anh giữ lại tổ chức.
Anh hỏi: “Thiên Kinh lớn lắm, Thiên Long chỉ trấn thủ được một phương thôi”.
Advertisement
Viên Khắc Hiếu nói: “Đương nhiên! Thiên Kinh có mười huyện, chỉ cần thầy Ngô chiếm đóng được huyện Long Khánh ở cuối phía Tây là coi như thành công lớn rồi”.
Ngô Bình: “Long Khánh là cửa ngõ phía Tây của Thiên Kinh, nếu tu sĩ của Côn Luân đến Thiên Kinh thì sẽ tấn công nơi này đầu tiên. Này Viên Khắc Hiếu, ông định đẩy tôi lên ngọn đầu đài đấy à?”
Viên Khắc Hiếu: “Không giấu gì cậu, hiện giờ chỉ còn đúng huyện Long Khánh là chưa có người cai quản thôi”.
Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, tôi nhận nhiệm vụ này”.
Viên Khắc Hiếu mừng rỡ nói: “Tôi chờ thầy Ngô ở Thiên Kinh!”
“Cho tôi thêm thời gian để chuẩn bị đã, ngày mai tôi sẽ có mặt ở Long Khánh”.
Ngô Bình đắn đo một lát rồi truyền lệnh cho bộ phận cũ. Ngay sau đó, các thành viên của Thiên Long đang ở khắp mọi nơi đều quay về tổng bộ Thiên Long. Ngoài ra, còn có cả người được xếp đến ngoại viện Thục Sơn nữa.
Thật ra Ngô Bình biết các bộ phận cũ này không còn phù hợp để đối diện với cục diện hiện tại nữa, nhưng có họ thì anh mới có thể dựng lại khí thế của Thiên Long, sau đó dù có bao nhiêu cường giả đến thì Thiên Long cũng cân được tất.
Ban ngày, anh vẫn xử lý các việc vặt ở nhà, anh đã đến Lý Môn ở ngoài đào, sau đó bảo Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên phụ trách mọi người ở đây, nếu có khó khăn gì thì đến tìm anh.
Lúc này, Nữ Đế Linh HY đã dẫn người tới, đi cùng còn có nhóm Hoả Chu, điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là Thi Hoàng cũng có mặt trong số này.
Ban đầu, Thi Hoàng định rời khỏi cửa môn quan xong sẽ tự rời đi. Nhưng ông ta đã bị nhốt quá lâu nên không còn thông thuộc với cuộc sống bên ngoài nữa, vì thế mấy ngày qua đều ở lại điện Thanh Liên để tập làm quen với thế giới mới.
Nhìn thấy Thi Hoàng, Ngô Bình tiến lên hành lễ: “Thi Hoàng tiền bối có dự định gì không ạ?”
Hình tượng của Thi Hoàng là một người đàn ông anh tuấn với khí chất phi phàm, mái tóc của ông ta buông dài, đôi mắt bình lặng: “Chưa, linh khí đang khôi phục ở đây nên ta ở lại thêm vài năm cũng được”.
Ngô Bình: “Nếu tiền bối chưa có chỗ nào để đi, vậy thì hãy ở lại đây. Tôi khá quen thuộc với cuộc sống hiện tại, nếu ông có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi”.
Thi Hoàng gật đầu: “Ở đây cũng được, xếp nhà cho ta đi”.
Ngô Bình không thể sai khiến Thi Hoàng nên xếp một căn nhà cho ông ta ở trước.
Sau đó, anh nói với Linh Hy: “Linh Hy, có bao nhiêu tu sĩ Tiên Quân Bất Tử trong số những người mà cô dẫn đến?”
Linh Hy: “Có chín người, còn Tiên Quân Thần Tàng thì có 50 người, Tiên Quân Động Thiên thì hơn trăm, còn lại là nhạc sư, vũ cơ và ca cơ”.
Danh Sách Chương: