Hoàng Diên Lãng vội nói: “Cục cưng, con quay về nghỉ ngơi trước đi”.
Cho người đẩy cô bé về phòng, Hoàng Diên Lãng lại quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, nói: “Cảm ơn đại nhân đã ra tay giúp đốt”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Sau đó cậu hỏi: “Chuyện tuyển tú tiến hành thế nào?”
Hoàng Diên Lãng: “Tôi sẽ dừng chuyện tuyển tú ngay lập tức!” Bây giờ Niên Phùng Thời kia đã không còn, bệnh của con gái cũng đã tốt, chuyện tuyển tú không cần thiết nữa.
Ngô Bình: “Chuyện tuyển tú tiến hành đến đâu rồi?”
Hoàng Diên Lãng: “Đã thu thập được thông tin của phần lớn các cô gái rồi”.
Ngô Bình: “Niên Phùng Thời có nói cho ông, bảo ông chú ý riêng đến những cô gái nào không?”
Hoàng Diên Lãng: “Có. Người của tôi đã chọn ra bảy cô gái có mùi hương đặc biệt, mấy tiếng nữa sẽ đưa đến".
Ngô Bình: “Công việc tuyển tú còn lại tạm ngừng, ông đưa bảy cô gái kia qua đây, tôi nhìn thử xem.
Hoàng Diên Lãng còn nghĩ Ngô Bình muốn chọn mấy cô gái xinh đẹp, vội nói ại nhân cứ yên tâm, cậu thích người nào, tôi nhất định sẽ sắp xếp”.
Ngô Bình nói: “Ông không cần sắp xếp gì cả, tôi chỉ nhìn thử xem thôi”.
Hoàng Diên Lãng chỉ đành nói: “Vâng”.
Ngô Bình lại lấy giấy bút, viết ra một phương thuốc, nói: “Lệnh thiên kim thân thể yếu ớt, có thể uống những thuốc này bồi bổ. Bảy ngày sau, ông lại đến tìm tôi lấy phương thuốc khác”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm ơn đại nhân!”
Ngô Bình: “Không có gì, ông đi xuống trước đi, tôi đi dạo xung quanh”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện công.
Cậu đã tu luyện Huyền Ảnh Công đến tầng hai - Khôi Ảnh, tiếp theo chính là tiến đến Huyền Ảnh Công tầng ba - Linh ảnh, có linh lực, có thể tấn công người khác, mà còn có thể tự mình hành động.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cậu đã luyện thành công linh ảnh thức nhất. Linh ảnh này không lớn, chỉ khoảng chừng một nắm tay, bình thường nó đều trốn dưới bàn chân Ngô Bình, lúc cần thiết thì có thể xuất hiện, làm một vài chuyện.
Lúc này, Hoàng Diên Lãng đến tìm Ngô Bình, nói: “Đại nhân, bảy cô gái kia đã đưa đến rồi, đều đang ở phòng khách”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đi qua xem xem”.
Lúc này, trong một phòng khách lớn ở sơn trang, bảy cô gái đang ngồi bên trong, bọn họ có người mười bảy mười tám tuổi, có người hai mươi, dáng vẻ có người xinh đẹp, có người trông bình thường.
Ngô Bình đi từ bên cạnh đến, lần lượt đi qua bảy cô gái này. Khi cậu đi qua người cô gái có gương mặt tàn nhang, làn da ngăm đen thì cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không phải nước hoa, cũng không phải hưng hoa, mà là một mùi hương chỉ có đàn ông mới có thể ngửi được.
Ngô Bình nhìn cô gái, vóc dáng cô gái rất đẹp, nhưng mặt mũi thì bình thường, thậm chí là có hơi xấu. Nhưng ánh mắt cô gái rất sáng, tựa như sao. trời.
Ngô Bình đứng lại, cười hỏi: “Người đẹp, cô tên gì?
Cô gái bĩu môi: “Tôi cũng chẳng phải người đẹp gì”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo vật luôn tự che giấu bản thân. Cô chính là người đẹp, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi”.
Cô gái ngây người: “Ý cậu là sao?”
Ngô Bình vươn tay nói: “Kết bạn nhé. Tôi tên Ngô Bình, là thủ khoa đại học thành phố Giang Nam, chuẩn bị nhập học đại học Thần Kinh”.
Cô gái tươi cười, cô ấy vươn đôi tay trắng mịn, nói: “Tôi tên Y Mị. Nghe danh đã lâu, trùng hợp tôi là người đứng thứ thành phố, cũng nhập học đại học 'Thần Kinh”.
Danh Sách Chương: