Trong tầm nhìn của tổ sư Thanh Liên, ông ấy đang ở phía xa quan sát bia Thanh Đồng, sau đó tầm nhìn dần lại gần, cuối cùng tập trung vào khu vực chừng một phần tám diện tích tấm bia. Rõ ràng, với trí thông minh và bản lĩnh của tổ sư Thanh Liên, cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một phần tám, khu vực một phần tám này có lẽ chính là nguyên khởi của kiếm quyết Thanh Liên.
Ngô Bình khẽ suy nghĩ trong lòng, hình ảnh lại quay về, anh nhìn thấy hình ảnh bia Thanh Đồng nguyên sơ nhất.
Trên bia đá mấy trăm cây số, ghi chép ký tự cổ xưa, cổ xưa hơn cả tiên văn, nhưng anh vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Advertisement
Anh ghi nhớ hình ảnh sâu vào trong đầu mình, sau đó rời khỏi tâm cảnh.
Lâm Thanh Dao vội hỏi: “Sư huynh có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình nói: “Tôi cần bế quan một lát. Thanh Dao, cô canh chừng cho tôi”.
Advertisement
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Được!”
Ngô Bình lấy ra tháp tu luyện, thần niệm đi vào trong đó.
Trong tháp tu luyện này ít nhất cũng phải tu luyện sáu canh giờ, cũng tức là mười hai tiếng đồng hồ, hiệu quả tương đương khổ tu mười ba năm.
Ngô Bình đi vào trong tháp, khí linh nói: “Người tu luyện số 367, chào mừng quay lại”.
Ngô Bình: “Tu luyện sáu canh giờ”.
Khí linh: “Một trăm tám mươi tiền bùa”.
Ngô Bình giao tiền, rồi bắt đầu lĩnh ngộ toàn bộ hình ảnh bia đá.
Trên bia Thanh Đồng có hơn ba nghìn bảy trăm ký tự cổ, mỗi một ký tự đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, muốn phá vỡ bọn chúng thì cực kỳ tốn thời gian.
Một ngày, một tháng, sau đó là một năm, ba năm, mười năm!
Đã đến mười ba năm, Ngô Bình mới chỉ lĩnh ngộ được một phần ba. Anh đã chìm đắm vào trong đó, vì vậy lại bỏ ra thêm mười hai canh giờ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến năm thứ ba mươi chín, anh đã thấm nhuần ký tự trên bia Thanh Đồng, trong lòng cũng đã có đại cương.
Công pháp này, tên là Thiên Cực Kiếm Kinh, là công pháo thiên phẩm cấp hai.
Vạn Thắng Thần Chân Chí Trung chia công pháp thành chín phẩm dưới, ba phẩm trên, cùng với siêu phẩm mạnh nhất. Đương nhiên, còn có những cấp độ khá thấp, đều được xếp vào công pháp không phân cấp.
Trong đó, siêu phẩm lại có vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm, vì vậy công pháp thiên phẩm thuộc vào công pháp đỉnh cao nhất. Mà công pháp thiên phẩm lại chia thành ba cấp, thiên phẩm cấp một là quý giá nhất. So ra mà nói, anh biết truyền thừa cao nhất của Âm Dương Giáo, cũng chỉ có thể xem là công pháp đế phẩm cấp một. Còn Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết lúc trước anh tu luyện cũng chỉ có thể xem là đế phẩm cấp ba.
Tốn hết ba mươi chín nắm, anh chỉ biết được Thiên Cực Kiếm Kinh đang nói gì, muốn tu luyện được nó, còn có một con đường dài phải đi nữa.
Khi Ngô Bình nghỉ ngơi rời khỏi, đã là buổi tối ngày thứ hai rồi. Lâm Thanh Dao vẫn bảo vệ cách đó không xa, thấy anh thì trợn mắt, vội nói: “Sư huynh, Trần phong chủ và Lục phong chủ đến tim anh, bọn họ thấy anh đang tu luyện nên đều quay về rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Không ngờ tôi đã tu luyện một ngày rưỡi rồi”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Sư huynh đã lĩnh ngộ được tâm cảnh chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Trước mắt chỉ là mới xem hiểu”.
Danh Sách Chương: