Nghiêm Kim Lương nghiến răng, hỏi: “Có chắc chắn thành công không?”
Qủy Túc thầm nghĩ “thành công được mới lạ”, gã ta nói: “Đương nhiên, tao đã thăm dò gốc gác của đối phương kỹ rồi, lần này ra tay thì tao chắc chắn một trăm phần trăm”.
Nghiêm Kim Lương hít một hơi thật sâu, nói với mọi người: “Các vị, lúc này chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, góp tiền đi”.
Advertisement
Cuối cùng Qủy Túc lại cầm đi năm mươi tỷ đô nữa. Lúc đi gã ta nói với Nghiêm Kim Lương: “Trước khi trời sáng tao sẽ quay lại”.
Đương nhiên Qủy Túc sẽ không quay lại, gã ta ra khỏi cửa thì đến gặp Ngô Bình ngay, sau đó chuyển năm mươi tỷ đô vào tài khoản được chỉ định.
Advertisement
Ngô Bình lấy được tiền thì luyện Qủy Túc thành con rối, giữ lại nhà họ Lý để giữ nhà.
Đến tờ mờ sáng, Qủy Túc vẫn chưa xuất hiện, Nghiêm Kim Lương tuyệt vọng, lẽ nào lại thất bại nữa sao?
Chính vào lúc đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt mọi người, không nói lời nào mà giật đứt ngay một lỗ tai của Nghiêm Kim Lương, sau đó vò trong tay, lẩm bẩm.
Người đàn ông trung niên chính là Ngô Bình đang dịch dung, bây giờ anh thi triển chú thuật của Âm Dương giáo, tên là thần chú Ôn Huyết, nguyền rủa ba đời nhà họ Nghiêm.
Khi thi triển thần chú Ôn Huyết này, cha, chú, ông nội, con trai, cháu của Nghiêm Kim Lương đều sẽ bị bệnh, và không cách nào chữa được, sống không bằng chết.
Đấy là cách mà Ngô Bình báo thù, anh muốn giết gà dọa khỉ, cho người trong thiên hạ biết, đắc tội với nhà họ Lý thì sẽ phải nhận hậu quả đáng sợ thế nào.
Nghiêm Kim Lương choáng váng hãi hùng, vội vàng rịt chặt vết thương, giọng run run: “Mày đang làm gì thế?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nhận lấy sự trừng phạt của Lý thị đi! Từ giờ, người của ba thế hệ nhà họ Nghiêm sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, không con không cái, người người đều bệnh nặng suy sụp!”
Nói rồi, anh lại lạnh lùng nhìn những người khác: “Trong vòng ba ngày, đám tòng phạm các người phải tới dập đầu bồi tội với nhà họ Lý, dâng lên một nửa tài sản, nếu không làm theo thì sẽ gặp kết cục y như nhà họ Nghiêm!”
Dứt lời, anh lập tức bay lên, nghênh ngang rời đi.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Phải dâng một nửa tài sản? Nếu không sẽ có kết cục giống nhà họ Nghiêm! Liệu nhà họ Nghiêm sẽ gặp tình cảnh người người sinh bệnh suy sụp, tuyệt tử tuyệt tôn như những gì chàng trai kia nói thật sao?
Nghiêm Kim Lương vừa sợ vừa hoảng, gã không quan tâm đến đám người kia mà vội vàng đáp máy bay quay về Thiên Kinh. Gã muốn gặp bố mình, ngài bộ trưởng hiện tại, vì gã tin chắc chắn bố gã sẽ có cách giải quyết.
Bộ trưởng Nghiêm năm nay 57 tuổi, ở độ tuổi này mà đã lên tới chức vị bộ trưởng cũng coi như khá trẻ. Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trước năm 60 tuổi thăng tiến thêm chút nữa, vào đến tầng lớp điều hành chính phủ.
Bộ trưởng Nghiêm tên là Nghiêm Tùng, trước giờ sức khỏe của ông ta rất tốt, thoạt nhìn cùng lắm chỉ tầm 50, ngoài ra ông ta còn uống một vài loại thuốc bổ.
Lúc này, ông ta đang luyện quyền trong sân thì đột nhiên thấy tim thắt lại, đau quặn từng cơn, đồng thời còn cảm thấy hoa mắt choáng váng, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Danh Sách Chương: