Cửa lớn đóng lại, một gã thanh niên tóc đỏ tầm hai mươi tuổi nói: "Anh Râu, chúng ta giết quách con đàn bà này đi, sau đó nguỵ tạo thành treo cổ tự sát nhé?"
Gã râu vàng trợn hắn: "Mày ngu à? Bên ngoài bao nhiêu người đang nhìn, mày nghĩ người ta tin hả?"
Tóc đỏ gãi đầu: "Vậy làm thế nào ạ? Con đàn bà này trông có vẻ cứng đầu lắm".
Advertisement
Ánh mắt gã râu vàng hung tàn, gã tới trước mặt Tô Tuệ, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại cô lần nữa, hai trăm nghìn, cô có nhận không? Nếu cô không nhận thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân con trai của cô, để nó biến thành kẻ tàn phế!"
"Mày dám!", Tô Tuệ cực kỳ sợ hãi, vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị đạp ngã lăn ra đất.
Advertisement
Gã râu vàng: "Nếu tôi là cô thì đã ngoan ngoãn cầm tiền, sống yên ổn rồi. Người chống đối với anh Tam đều không có kết cục tốt".
Tô Tuệ hét lên: "Tao liều với chúng mày!", chị ấy bỗng cắn tay của một kẻ, tên đó kêu lên thảm thiết, sau đó giơ chân đá vào bụng chị ấy.
Tô Tuệ đau đớn kêu la, hàng xóm bên ngoài đều tỏ vẻ lo lắng, có vài người định xông vào nhưng bị vợ và người thân ngăn cản nên đành thôi.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ lại trước cửa, Ngô Bình lao xuống xe.
Vừa xuống xe, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm của chị dâu trong sân, anh gào lên, đánh một chưởng mở toang cửa lớn.
Đám côn đồ đứng trong sân đều kinh hãi, quay phắt người lại. Lúc gã nhìn thấy Ngô Bình thì cười nhạt: "Thằng oắt, mày về đúng lúc lắm, khuyên chị dâu của mày đi, nếu không cả nhà mày đều toi đời đấy!"
Ngô Bình xông tới trước ba bước, một cước đá lên bụng kẻ vừa đánh Tô Tuệ, tên này há hốc mồm, sau đó ngã rầm xuống đất.
Gã râu vàng cả kinh, vừa định ra tay thì đã bị Ngô Bình chụp lấy vai, anh khẽ dùng lực, xương vai của gã râu vàng đã nát nhừ, gã đau đớn hét lên như heo bị chọc tiết.
Sau đó, Ngô Bình đánh gục nốt những kẻ còn lại trong sân, đám người này không gãy tay cũng gãy chân.
Sau đó anh lại đạp mấy phát lên miệng gã râu vàng, giẫm rớt hết nửa hàm răng của gã, xong rồi anh mới đỡ chị dâu lên.
Nhìn Ngô Bình hung dữ thế này, Tô Tuệ cũng ngơ ngác, sau đó chị ấy phản ứng lại được: "Tiểu Bình, em mau đi đi, Lưu Tam quen biết với cảnh sát Mã, chắc chắn hắn sẽ phái người tới bắt em. Em đi nhanh đi!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chị dâu, anh của em không thể chết oan vậy được. Kẻ đánh chết anh là Lưu Tam ạ?"
Tô Tuệ khóc: "Lưu Tam mở một công xưởng, anh của em và vài người trong thôn tới đó làm việc, nhưng ba tháng trời hắn không phát lương. Em cũng biết tính tình của anh cả em, anh ấy dẫn đầu mọi người tới đòi lương. Lưu Tam giết gà doạ khỉ, cho người đánh anh cả em tới chết. Hu hu, hắn coi trời bằng vung mà!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm gã râu vàng hỏi: "Có những ai đánh anh tao?"
Cuối cùng gã râu vàng cũng đã biết sợ, Ngô Bình quá tàn nhẫn, lại còn đánh giỏi, gã lập tức đáp: "Người anh em Ngô Bình, bọn tôi cũng chỉ nghe lệnh Lưu Tam thôi, không dám không đánh. Cả đám bọn tôi đều ra tay. Đúng rồi, thằng tóc đỏ kia ra tay mạnh nhất, chắc chắn là nó đánh chết Ngô Thành".
Tóc đỏ sợ giật cả mình, tức giận nói: "Ê này, rõ ràng anh đánh mạnh tay nhất, sao lại đổ lên đầu tôi?"
Danh Sách Chương: