Thần Chiếu: “Đúng vậy, có rất nhiều! Nhưng thông thường họ đều che giấu thân phận, hơn nữa còn có cao thủ bên cạnh bảo vệ”.
Lúc hai người họ đang trò chuyện thì phía đằng xa bỗng có hai bóng người từ trên trời đáp xuống.
Ngô Bình vừa nhìn thì biết ngay tu vi của hai người đó không tồi, một người lớn tuổi là Địa Tiên cấp ba, người kia có tu vi Nhân Tiên giống anh.
Advertisement
Tên Địa Tiên râu bạc phơ, mặc bộ đồ vừa đen vừa cháy cứ như mới bị lửa thiêu xong. Lúc này ông ta lo lắng nhìn thanh niên đi cùng mình và nói: “Mau rửa mặt rồi chạy thôi!”
Advertisement
Người thanh niên tầm hai mấy tuổi, cũng rất thê thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc cháy đen, anh ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Sư phụ, con có lỗi với thầy”.
Người đàn ông lớn tuổi phất tay: “Mau đi, mau đi đi!”
Người thanh niên khấu đầu ba cái rồi quay đầu bỏ chạy. Anh ta không phải Địa Tiên, không thể bay trong thời gian dài, có điều tốc độ chạy không hề chậm, thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.
Người đàn ông lớn tuổi thấy thanh niên đó đã đi xa rồi thì mới thở phào, quay đầu nhìn sang Thần Chiếu.
Thần Chiếu nhắm mắt, dường như không nhìn thấy gì. Ngô Bình cũng vậy, anh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ ăn trái cây do Lam Nguyệt tặng.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn một lúc rồi đột nhiên tiến tới.
Lúc ông ta còn cách mười mấy bước thì Thần Chiếu liền mở mắt ra, bình thản nói: “Tiến thêm bước nữa thì ta sẽ ra tay đó”.
Người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú đánh nhau với người lạ, tôi đến là để cảnh cáo hai người, tốt nhất đừng nên nói cho người khác biết chuyện lúc nãy hai cậu nhìn thấy”.
Thần Chiếu thản nhiên đáp: “Ông yên tâm, bọn ta ghét nhất là lo chuyện bao đồng, ông muốn thì cứ giết đi”.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu đăm chiêu rồi quay đầu nhìn về hướng người thanh niên đã bỏ chạy, sau đó chỉ tay, một luồng sáng màu xám tro liền bay ra.
Mắt Ngô Bình rất tinh, anh nhận ra luồng sáng màu xám tro đó là một thanh kiếm ngắn đã gỉ sắt, nó bay vút ra như một tia chớp, nửa phút sau liền quay trở lại, bay vào trong ống tay áo của ông ta.
Ngô Bình thấy rất rõ, trên thanh kiếm ngắn đó có vết máu, lẽ nào ông ta đã giết chết người thanh niên lúc nãy?
Người đàn ông lớn tuổi thu thanh kiếm ngắn lại thì thở dài, giẫm chân và bay lên không trung.
Khi đến cảnh giới Chân Nhân thì việc bay lượn là việc khá nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể bay rất xa với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay.
Sau khi người lớn tuổi đi, Thần Chiếu lập tức đứng dậy, nói: “Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi!”
Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Họ đi chưa được một phút, người đàn ông lớn tuổi đó quay trở lại, chỉ có điều lần này ông ta dẫn theo một Địa Tiên có tu vi còn cao hơn mình đến.
Người đàn ông lớn tuổi râu bạc không thấy Ngô Bình và Thần Chiếu đâu, chợt hừ một tiếng rồi nói: “Chạy cũng nhanh thật”.
Danh Sách Chương: