Lý Dư nói: “Chủ nhân, đây là thứ mà Lý Kiến Thiết gửi. Ông ấy nói chủ nhân sẽ cần tới”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, là danh sách đan dược mà núi Long Hổ cung cấp. Ngô Bình liếc mắt nhìn rồi cất danh sách đó đi.
Lúc đó vừa qua giờ trưa, Ngô Bình ăn tạm một chút rồi đứng dậy đi tới học viện Võ Đạo.
Advertisement
Trong vườn đào của học viện, anh gặp La Đạo Nhất. La Đạo Nhất cười nói: “Xem ra cuối cùng cậu cũng đã đột phá cảnh giới rồi”.
Ngô Bình: “Tôi vừa ngưng tụ được nguyên thần”.
Advertisement
La Đạo Nhất: “Trước khi đột phá lên Địa Tiên, cậu đã làm tới bước đó rồi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã bước vào cảnh giới Đế”.
La Đạo Nhất kinh ngạc, reo lên: “Được, quá tốt rồi! Có cậu rồi, học viện Võ Đạo sẽ ngày càng phát triển huy hoàng”.
Ngô Bình: “Viên Khắc Hiếu đã tìm tôi bàn bạc qua rồi”.
La Đạo Nhất mỉm cười đáp: “Việc này tôi biết rồi. Đại hội võ lâm ngày kia sẽ tổ chức, hai ngày tới cậu cũng cố gắng lên lớp giảng dạy cho học sinh nhé”.
Ngô Bình: “Chỉ cần giảng dạy thôi sao?”
La Đạo Nhất thở dài: “Một số môn phái ở Tiên Giới phái đệ tử đến học viện học tập. Những người này khó bảo, hay gây chuyện. Những giáo viên thông thường không trị nổi”.
Ngô Bình: “Cho nên ông cần tôi tới trị đám học trò bất trị bày”.
La Đạo Nhất: “Nói vậy cũng không sai”.
Ngô Bình: “Học viện Võ Đạo chúng ta mặc dù không tệ nhưng so với các môn phái ở Tiên Giới thì vẫn còn có khoảng cách lớn. Vậy mà bọn họ lại thi nhau kéo tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?”
La Đạo Nhất: “Chính là học phủ truyền kỳ. Nếu muốn tới đó thì học viện này là tiền đề tốt nhất. Còn nữa, gia nhập học viện Võ Đạo là bọn họ sẽ có cơ hội trở thành quan chức”.
Ngô Bình: “Không ngờ bên trên đã nhúng tay vào nhanh như vậy”.
La Đạo Nhất: “Đều là việc có thể đoán trước được. Đúng rồi, tôi sợ bọn họ gây chuyện nên đã cho tất cả vào một lớp, bên ngoài thì gọi là ‘lớp Thiên Tài’. Lát cậu đi dạy lớp đó nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.
Học viện Võ Đạo, lớp Thiên Tài.
Lớp học này nằm ở phía Đông học viện, gần một cái hồ nhân tạo, xung quanh là vườn hoa. Môi trường ở đây có thể nói là rất tốt.
Lúc này trong phòng học, một đám thanh niên tuổi từ mười lăm đến hai mươi bảy, có nam có nữ đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Diện tích lớp học rất lớn, có sức chứa tới một trăm người. Có điều bục giảng đã phủ đầy bụi vì lâu lắm không có giáo viên nào dám đến dạy. Bởi cứ đến lớp này dạy là lúc đi hết mình lúc về hết hồn.
Đột nhiên, có người bước vào lớp, đi lên bục giảng. Người đó đương nhiên chính là Ngô Bình. Anh đặt giáo án xuống, cầm một quyển sổ nhỏ lên rồi hỏi: “Ai là Đông Phương Vân Tiêu?”
Danh Sách Chương: