Chương 681
Ngô Bình đứng dậy, đi về phía Vạn Nộ Đào, vừa vỗ vai hắn vừa cười bảo: “Người anh em, cô kia hát hay đấy nhỉ”.
Vạn Nộ Đào chau mày, vừa ngoái đầu lại đã thấy ánh sáng màu xanh lá loé lên trong mắt Ngô Bình, cùng lúc ấy, đầu óc hắn cũng trở nên mơ hồ. Hắn đã trúng huyễn thuật của Ngô Bình.
Hắn gật đầu: “Dĩ nhiên. Cô gái mà tôi thích làm sao mà kém được?”
Ngô Bình cười nói: “Người anh em định làm cách nào để có được cô ấy?”
Vạn Nộ Đào cười nham hiểm: “Tôi mua chuộc chủ quán rồi, tí nữa sẽ ra hậu trường cưỡng bức cô ấy”.
Ngô Bình nghĩ bụng, tên Vạn Nộ Đào này quả nhiên chẳng ra gì, bèn cười bảo: “Không cần ép buộc thế. Tôi có cách để cô ấy ngoan ngoãn theo anh”.
Hắn mừng rỡ: “Thật à?”
Ngô Bình đáp: “Đi theo tôi”.
Anh dẫn Vạn Nộ Đào đến trước mặt người đàn ông cường tráng như sói như hổ kia rồi cười nói: “Xem này”.
Lúc này, trong mắt Vạn Nộ Đào, người đàn ông cường tráng ấy đã biến thành cô ca sĩ trên sân khấu, đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Vạn Nộ Đào ngẩn ngơ, bèn đi đến ngồi cạnh người đàn ông kia, ôm eo anh ta rồi cười hỏi: “Rốt cuộc em cũng đồng ý rồi?”
Người đàn ông cường tráng nọ vốn đang tìm mục tiêu. Thấy Vạn Nộ Đào đột nhiên tiếp cận mình, vẻ ngoài cũng không tệ, quan trọng nhất là làn da rất đẹp, anh ta bèn cười rộ lên, vừa ôm eo hắn vừa thẳng thừng nói: “Chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Vạn Nộ Đào mở cờ trong bụng, vội đáp: “Được, ra ngoài chơi thôi!”
Thế là trong ánh mắt ngỡ ngàng của vệ sĩ, Vạn Nộ Đào và người đàn ông kia ôm eo nhau rời khỏi quán.
Ngô Bình vẫy tay một cái, mấy người kia liền cuống cuồng chạy sang.
Diệp Huyền kinh ngạc vô cùng.
“Ôi trời! Tiền bối đỉnh quá! Tiền bối đã dùng chiêu gì mà khiến hắn thích đàn ông ngay thế?”
Ngưu Đống Đống cười ha ha: “Vãi, kích thích quá, phải đi theo chụp mấy tấm ảnh mới được!”
Diệp Huyền, Ngưu Đống Đống và Tô Vấn đuổi theo ra ngoài, còn Ngô Bình và Thiệu Tôn thì chờ trong quán bar, Thiệu Tôn tỏ vẻ khâm phục hỏi: “Anh Ngô, sao anh làm được thế?”
Ngô Bình đáp: “Đó là một trò ảo thuật, Vạn Nộ Đào đang ở trong cảnh ảo, người đàn ông vạm vỡ kia đã biến thành người đẹp trong mắt anh ta”.
Thiệu Tôn nuốt nước miếng: “Thần kỳ quá! Anh Ngô, có khả năng ấy rồi là anh có thể điều khiển được người khác đúng không?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Tôi là tông sư cảnh giới Thần nên có thể giết người dễ dàng, nhưng anh đã thấy tôi giết người khắp nơi để chiếm đoạt tài sản chưa?”
Thiệu Tôn hiểu ra: “Tôi hiểu ý của anh Ngô rồi, dù ai có giỏi đến mấy cũng phải biết điểm dừng”.
Danh Sách Chương: