“Đao tốt!”, Ngô Bình buột miệng nói.
Hàn Thúc Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Băng Vân, cậu ấy là người đàn ông của con à?”
Đường Băng Vân đỏ mặt rồi khẽ gật đầu.
Hàn Thúc Nguyệt bật cười nói: “Không ngờ mẹ lại có một cậu con rể lợi hại như vậy!”
Advertisement
Đường Băng Vân: “Mẹ, Huyền Bình là hoàng đế của nc Thiên Võ, còn là Thánh Nhân đương thời nữa. À, anh ấy đã thành lập Huyền Nguyên Môn ở thần thổ thông thiên, đến Thông Thiên lão tổ cũng phải kính nể phần nào”.
Hàn Thúc Nguyệt thở dài nói: “Có một chàng rể như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi”.
Về phần Ngô Bình, sau khi rút thanh đao Lãnh Nguyệt lên, anh đã khôi phục dáng vẻ vốn có, thanh đao cũng thu nhỏ lại, anh đưa nó cho Đường Băng Vân rồi nói: “Băng Vân, thanh đao này được đấy, em giữ lại mà dùng”.
Advertisement
Đường Băng Vân nhận lấy thanh đao thì thấy có một luồng sức mạnh tiến vào cơ thể mình, người và đao hợp nhất, cô ấy kinh ngạc nói: “Sức mạnh khủng khiếp quá!”
“Kẻ nào động vào đao của ta?”, đột nhiên có một giọng nói vọng từ nơi xa tới: “Bỏ xuống ngay!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ai mà hò hét to thế hả?”
Trương Bạn Nguyệt như nhớ ra điều gì đó rồi biến sắc mặt nói: “Không hay rồi bệ hạ, đó là cường giả nước Oa, tự nhận là Đao Thánh. Ba tháng trước, hắn đã đến đây một lần định rút đao Lãnh Nguyệt ra, nhưng đã thất bại. Nhưng hắn đã nói đây là đao của mình, không ai được mang nó đi, nếu không sẽ trở thành kẻ địch của hắn”.
Ngô Bình tỏ vẻ coi thường: “Đao còn chẳng rút ra được mà dám nhân của mình, không sợ gió cắt mất lưỡi à?”
Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sắc lạnh chém từ trên cao xuống. Đường đao dài cả nghìn mét như một tia sét giáng xuống đỉnh đầu.
Ngô Bình vung tay lên, ánh đao chợt dừng lại, sau đó nhạt màu dần rồi biến mất.
Lúc này, có một nam tu để râu xuất hiện trên không trung, người này ăn vận như tu sĩ của Đông Doanh năm xưa, lưng thắt hai thanh đao, kiểu đầu cũng theo lối cũ.
“Phá được đao khí của ta thì cũng giỏi đấy!”, người này rất gầy, thịt trên người chắc được vài lạng, nhưng giọng nói băng lạnh, ra vẻ trịnh thượng.
Ngô Bình: “Trông ông như con ma thế này mà cũng đòi xứng với thanh đao à? Ông mà là Đao Thánh thì chắc con chó nhà tôi cũng làm Kiếm Thánh được”.
Ngi kia nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Chết đi!”
Gã chợt xuất đao rồi phóng ra thành mười đao khí rồi bay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay phải lên, mười tia sáng bay ra, mỗi tia sáng tấn công một đao khí. Các đao khí mất khống chế rồi quay đầu lại tấn công lại chủ của chúng.
Gã kinh hãi rồi tiếp tục tung đao khí ra nghênh chiến, song đao khí đã bị Ngô Bình khống chế, không chỉ có đao pháp tuyệt diệu, mà lực sát thương cũng tăng lên nhiều lần.
Vù!
Ánh đao lóe lên, các đao khí mà ngi kia phóng ra đều bị tiêu diệt hết. Mười đường đao khí cuối cùng đã hợp nhất rồi chém mạnh xuống.
Người này kinh hãi rồi vội thi triển một lá bùa phòng ngự, một ảo ảnh ma thần hai đầu hiện lên, sau đó giơ bốn cái lên đỡ đường đao.
Danh Sách Chương: