“Chú thuật này thú vị đấy!”, Ngô Bình lẩm bẩm. Anh tiếp tục lên đường, loáng cái đã phát hiện ra ba cái đầu ở chung một chỗ, chúng đều bị chôn một nửa dưới đất, vẻ mặt đều có vẻ đau đớn, đồng tử thì vẫn đen ngòm.
Ngô Bình chạm vào chúng, lần này đã có nhiều sức mạnh chú thuật tiến vào cơ thể anh hơn, sau đó bị Thần Môn chí tôn hấp thu hết.
Rõ ràng chú thuật lần này cao thâ hơn chú thuật bannayx, vì nó thuộc sức mạnh chú thuật cấp cao. Sau khi bị luyện hoá, nó cũng đã biến thành phù văn.
Đây là một loại chú thuật suy yếu, nó có thể biến vạn vật trở nên yếu ớt, từ mười xuống còn một phần thức lực.
*Ít thì đây cũng phải là chú thuật cấp thiên hạ phẩm”, Ngô Bình nghĩ thầm, vì chú thuật cũng là một phần của chú pháp.
Anh đi tiếp chục dặm nữa thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng. Có đến hàng trăm gương mặt chất đống thành hình chữ Kim. Có gương mặt khóc, có gương mặt cười, có cái thì gào thét, đủ các hình thái.
Giờ thì Ngô Bình đã hiểu, mặt người càng nhiều thì chú thuật càng khủng khiếp. Anh không khỏi thấy tò mò, Thần Môn chí tôn của mình không rõ có thể luyện hoá được nhiều chú thuật mạnh hơn không.
Những gương mặt này hầu hết đều đã tiếp xúc với người biết chú thuật, sau đó cứ thế truyền cho nhau, cuối cùng đều bỏ mạng và chất đống như bây giờ.
Sáu một hồi đản đo, Ngô Bình vẫn giơ tay chạm vào một mặt người. Đây là một gương mặt nữ, tuy khi còn sống cô ấy rất xinh đẹp, nhưng giờ gương mặt mếu máo nhìn thế nào cũng thấy kinh.
Lần này, phù văn màu đen lại bò lên người như bầy kiến, sau đó chui vào trong mắt anh rồi nhanh chóng bò vào Thần Môn.
Sức mạnh chú thuật này quá mạnh, ánh sáng Thần Môn của Ngô Bình đã bị áp chế, nó có sức mạnh ăn mòn rất lớn nên muốn tự khắc bản thân trong Thần Môn.
Đúng lúc này, thần anh của Ngô Bình bảt đầu phát uy. Thần Môn chí tôn phát sáng, phù văn chú thuật kia lập tức bị áp chế và co thành một khối chống lại uy áp của Thần Môn.
Sau nửa tiếng luyện hoá, Thần Môn liên tục thị uy, chú thuật cuối cùng đã hàng phục và ngoan ngoãn bị khắc lên Thần Môn.
Chú thuật này có sức mạnh ăn mòn, có thể ăn mòn vạn vật. Khi nó ăn mòn đối thủ, người thi triển có thể đoạt mệnh đối thủ.
Ngô Bình luyện hoá chú thuật ấy xong thì có một con rắn trắng to như cánh tay toàn thân phủ đầy phù văn bò nhanh tới rồi cắn vào chân anh.
Ngô Bình đã phát hiện ra nó từ trước nên đạp thẳng vào đầu nó, khi hai bên va chạm, nhờ chú thuật ăn mòn giúp sức nên lực sinh mệnh của con rắn kia đã bị Ngô Bình hấp thu và trở thành một phần lực sinh mệnh của anh, giúp lực sinh mệnh của anh tăng lên rất nhiều.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, không biết con rắn này ở đâu ra.
Anh đang thấy lạ thì chợt nghe thấy có tiếng kêu đau đớn ở cách đó không xa, âm thanh này rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được.
Anh tăng tốc đi thêm vài dặm nữa thì nhìn thấy có một người đang bị hút vào một vách đá, vách đá này như có lực hút, nó đã phong ấn người này ở đây, giờ chỉ có mặt người đó. là thò ra ngoài, cụ thể là đôi mắt và cái mũi, còn các bộ phận khác đã bị vách đá nuốt chứng rồi.
Con mắt kia nhìn thấy Ngô Bình xong thì như liều mạng vùng vẫy, sau đó đã thò được cái miệng ra nói: “Cứu tôi với!”
Ngô Bình phát hiện người này có tu vi không thấp, ít cũng là cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh, nhưng không biết tại sao lại bị vách đá hút vào trong.
Danh Sách Chương: