“Hoàng khí đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
Nhan Bình Triều nói: “Dưới Đào Sơn”.
Ngô Bình: “Đào Sơn ở đâu?”
Nhan Bình Triều: “Ngọn núi này bình thường bị che lấp, ba mươi năm mới xuất hiện một lần, còn một thời gian nữa mới xuất hiện trở lại. Hơn nữa, mỗi lần Đào Sơn xuất hiện đều có vị trí khác nhau, nhưng tôi có thể nói quy luật cho cậu Ngô nghe”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đây là bí mật mà anh nói à?”
Nhan Bình Triều nghiêm nghị Cậu Ngô, đây là bí mật tuyệt đối, rất ít người biết. Tôi cũng là vì chị mình là cung nữ thân cận của bệ hạ hoàng đế nên mới biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Thế nên anh cũng muốn có được hoàng khí?”
Nhan Bình Triều cười khổ: “Chỉ có người may mắn mới có được hoàng khí, sao tôi dám ảo tưởng vậy được? Nhưng nếu tôi có thể nói bí mật này cho những người như cậu Ngô thì sẽ có kết cục tốt. Tôi mong sau này cậu Ngô sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ, đừng quên tôi”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta, nửa tin nửa ngờ với lời nói của anh ta. Nhưng Nhan Bình Triều lại lấy một tấm bản đồ ra, trong đó gồm một phần lãnh thổ của Đại Hạ và nước Tống, trên đó có mười hai điểm được đánh dấu.
Nhan Bình Triều: “Mười hai điểm này là nơi Đào Sơn từng xuất hiện trước đó. Cậu có để ý thấy nếu cậu nối ãl những điểm xuất hiện này thì nó sẽ trở thành một đường I_ cong rất mượt mà. Hơn nữa, khoảng cách xuất hiện giữa các điểm cũng bằng nhau. Thế nên tôi đoán tiếp theo lần Đào Sơn xuất hiện tiếp theo chắc là ở đây”.
Anh ta chỉ vào một điểm trên bản đồ, Ngô Bình nhìn š qua, điểm đó nằm ngay trong một khu rừng nguyên sinh ở biên giới giữa nước Tống và Đại Hạ.
“Quỹ đạo của Đào Sơn dễ bị phát hiện như vậy, chắc. cũng có rất nhiều đoán được”, cậu nói.
Nhan Bình Triều lắc đầu: “Không, rất ít người biết và nhìn thấy Đào Sơn. Mỗi lần Đào Sơn xuất hiện, chỉ có mười hai người trên thế giới có thể nhìn thấy. Khi đó, hoàng đế bệ hạ là một trong những người có thể nhìn thấy Đào Sơn”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ có mười mấy người có thể nhìn thấy Đào Sơn?”
Nhan Bình Triều: “Đúng thế, nghe nói ai nhìn thấy Đào Sơn thì sẽ có được cơ duyên. Cơ duyên này có mười hai phần, mỗi lần đưa ra một cơ hội thì sẽ mất đi một cơ hội. Cuối cùng, chỉ có mười hai người có được cơ hội này có thể vào thăm dò Đào Sơn”.
“Mười hai người đều có thu hoạch?”
“Vậy thì tôi không rõ, dù sao bọn tôi biết khá ít về
chuyện bí mật này”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cậu về biệt thự Hoàng Long. Lúc này Hàn Băng Nghiên, Âu Dương Chí Viễn đều ở đó.
Ngô Đại Hưng không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là được.
Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long mặt đầy sát khí, Ngô Bình vừa đến, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, mọi thứ đã xong, có thể ra tay bất cứ lúc nào”.
“Đã điều tra kỹ rồi?", Ngô Bình hỏi.
Danh Sách Chương: