Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1684

Ngô Bình vội thay đổi chủ đề: “Chú vẫn luôn sống ở đây sao?”

Kim Huyền Bạch: “Đã vài năm rồi”.

Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, không lâu sau, cơm canh đã xong, Ngô Bình bày thức ăn lên bàn.

Trước đó không lâu, Ngô Bình và Lam Nguyệt vừa mới ăn nên Lam Nguyệt chỉ nhấm nháp một ít, còn sức ăn của Ngô Bình lại khá lớn, anh không ngại ăn thêm bữa nữa, đồng thời họ còn uống thêm hai chai rượu.

Rượu của Kim Huyền Bạch không có nhãn hiệu nhưng chỉ uống một hớp là Ngô Bình lập tức nhận ra rượu này ngon hơn loại mà mình cất trữ nhiều, là rượu ngon là cả đời này anh chưa từng uống.

Đồ ăn cũng cực kỳ ngon, rõ ràng chỉ là vài món thông thường nhưng hương vị những món Kim Huyền Bạch nấu lại cực kỳ thơm ngon, cũng không biết ông ấy làm thế nào mà được nữa.

Đa số món ăn ở đây đều chui vào bụng Ngô Bình, cơm no rượu say rồi anh mới cười nói: “Chú Kim, lát nữa cháu sẽ giải độc cho Lam Nguyệt, cần chú ở bên giúp đỡ”.

Kim Huyền Bạch: “Không thành vấn đề, cậu bảo làm gì, tôi sẽ cố gắng phối hợp”.

Ngô Bình gật đầu, đợi Lam Nguyệt thu dọn xong bát đũa, anh mới gọi hai người vào một phòng ngủ: “Cháu sẽ thực hiện châm cứu, dùng Thuần Dương Tiên Lực ép hết độc lên trên tay trái của Lam Nguyệt. Lúc này cần chú sử dụng sức mạnh thần niệm cực lớn để ngăn độc khí lại, giữ khoảng năm phút là được. Trong lúc đó, cháu sẽ nghĩ cách loại bỏ hết độc”.

Kim Huyền Bạch gật đầu: “Được!”

Sau đó ông ấy hỏi: “Tiểu Ngô, loại độc này có nguồn gốc thế nào?”

Ngô Bình: “Độc này có tên là Vô Diêm, đặc điểm là dù trong cơ thể chỉ sót lại một chút xíu độc thì nó vẫn có thể không ngừng tái tạo, lượng độc sẽ khôi phục về mức ban đầu trong thời gian ngắn”.

Lam Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thảo nào, mỗi lần mấy vị danh y hàng đầu trị độc cho tôi, vài giờ đầu còn ổn nhưng sau đó lại nhanh chóng biến trở lại như cũ”.

Ngô Bình gật đầu: “Đây là điểm đáng sợ của độc Vô Diêm, nhưng lần này cô không cần lo, tôi sẽ loại bỏ hết nó ra ngoài, không để sót lại chút nào cả”.

Kim Huyền Bạch: “Tiểu Ngô, kiến thức của cậu phong phú hơn tôi rất nhiều, tiền đồ rất xán lạn”.

Ngô Bình cười nói: “Chú quá khen, chúng ta bắt đầu đi”.

Anh sử dụng Thuần Dương Tiên Lực ép hết độc trong người Lam Nguyệt đến tay trái, lúc này, ánh mắt Kim Huyền Bạch phát ra ánh sáng màu tím, cố định chất độc ở trên cánh tay.

Ngô Bình cũng lấy ra dao phẫu thuật, cắt từng lỗ nhỏ trên mỗi ngón tay của Lam Nguyệt, đồng thời rạch thêm một đường ở mỗi ngón bàn tay trái của mình, xong hết thì nắm chặt tay Lam Nguyệt, vết thương dính liền vết thương.

Thấy thế, Lam Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Anh đang làm gì?”

Ngô Bình bình thản nói: “Độc Vô Diêm này rất thích môi trường có nhiệt độ, bây giờ nó sẽ tiến vào cơ thể tôi”.

Lam Nguyệt: “Nhưng anh…”

Ngô Bình lắc đầu: “Yên tâm đi, một khi nó vào trong cơ thể tôi, tôi tự có cách trị”.

Thuần Dương Tiên Lực tiếp tục duy trì, một luồng khí tức màu xám xanh đi vào trong cơ thể Ngô Bình theo vết thương, từ năm ngón tay nhanh chóng khuếch tan ra.

Ngô Bình thấy trong người Lam Nguyệt đã không còn chất độc tàn lưu nữa thì lập tức buông tay, hiện tại tay trái của anh đã biến thành màu xanh xám, trông khá kỳ dị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK