Chương 338
“Sư phụ bảo em là thiên tài kiếm đạo, nhưng em thấy phải là anh mới đúng!”, Hồng Lăng tâm phục khẩu phục rồi dựng ngón tay cái với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tu vi của anh cao hơn em, vẫn phải luyện kiếm pháp này nhiều”.
Ngô Bình tập trung luyện kiếm, trời đã tối lúc nào không hay, còn kiếm pháp của anh đã vô cùng nhuần nhuyễn. Kiếm pháp của Hồng Lăng rất đơn giản, chỉ có chín chiêu thức, nhưng Hồng Lăng mới chỉ học được bảy chiêu nên Ngô Bình cũng thế.
Trong lúc luyện kiếm, anh phát hiện khi mình truyền chân khí màu vàng vào kiếm thì kiếm khí sẽ dài hơn một mét. Nhưng mắt thường không thể thấy được.
“Lạ thật! Kiếm khí này là gì vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Các chiêu thức đều khó theo độ tăng tiến, uy lực cũng sẽ mạnh hơn. Luyện bộ kiếm pháp này xong, Ngô Bình mới biết được uy lực thật sự của nó.
Nhưng so với người luyện kiếm từ nhỏ như Hồng Lăng thì người anh không toả ra sát khí mạnh như cô ấy, vì Hồng Lăng có sát khí nên từng đường kiếm của cô ấy mới sắc bén như vậy.
Không lâu sau, Đường Tử Di đã chạy tới gọi Ngô Bình và Hồng Lăng vào ăn cơm. Ngô Bình vừa định đi vào thì chợt khựng lại, anh nhìn về phía vườn hoa thì thấy có bóng người vụt qua.
Anh không nhiều lời mà nhấc thanh kiếm lên xông qua đó. Sau cảnh giới Thần, anh không còn thi triển toàn lực nữa, chỉ nhảy một cái đã bay xa cả mười mấy mét như mũi tên vào vườn hoa.
Có một người đàn ông đứng dưới bóng râm của cây hoa, ông ấy mặc áo khoác màu xám tro, ăn vận như thời dân quốc, đeo kính tròn, trông không ăn nhập với thời đại này chút nào.
Trông thấy người đó, Ngô Bình lập tức dừng ở phía xa rồi quan sát ông ấy: “Ông là ai?”
Rất khó đoán tuổi của ông ấy, chắc chỉ khoảng 30, nhưng cũng giống 50, ông ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Ban nãy thấy anh luyện kiếm, kiếm pháp quá sắc bén, sư phụ của anh là ai?”
Ngô Bình không cảm thấy ác ý từ phía đối phương nên đáp: “Sư phụ tôi sống ẩn dật, nói ra thì ông cũng không biết”.
Người đàn ông khẽ gật gù: “Tôi họ Kiều, cứ gọi tôi là ông Kiều”.
Ngô Bình: “Ông đến nhà họ Đường làm gì? Có liên quan gì tới Tham Lang không?”
Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Tham Lang ư? Xem các người đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch, tôi phí công rồi”.
Ngô Bình nhìn ông ấy chằm chằm: “Ông không phải người của Tham Lang ư?”
“Tôi không liên quan gì tới họ hết”, người đàn ông cười nói: “Tình cờ tôi biết được Tham Lang có ý đồ xấu với nhà họ Đường, nhưng không đành lòng nhìn nhà họ sụp đổ nên định đến nhắc nhở”.
Ngô Bình thở phào một hơi, khi đôi mặt, anh đã biết người này đang ở trên cảnh giới Tiên Thiên, có thể là vua võ trong truyền thuyết hay chính là cao thủ cảnh giới Huyền.
Anh không có cơ hội thắng nào nếu phải giao đấu với người này, may mà ông ấy không phải kẻ thù.
Danh Sách Chương: