Lúc này dây cung vang lên tiếng rung, một mũi tên sáng bay ra, người trung niên lại không có cách nào tránh né, bị mũi tên bắn trúng. Mũi tên sáng xuyên qua cơ thể ông ta, nổ luôn thần hồn của ông ta.
Người trung niên vừa chết, bàn cờ cũng tan biến, trên không rơi xuống một quyển sách cổ, toả ra khí tức khác biệt.
Ngô Bình giơ tay cầm lấy quyển sách cổ, lật ra xem, là một quyển kỳ phổ, cuốn sách mơ hồ toả ra khí tức phi phàm vượt cả thiên đạo.
Advertisement
Sắc mặt của đám người còn lại thay đổi, quay người định bỏ chạy, Ngô Bình phất tay xuất kiếm quang, đám người vừa chạy được vài bước thì đã bị kiếm quang chém bay đầu, không thể chạy được nữa.
Ngô Bình rất hứng thú với quyển kỳ phổ, anh mở sách ra, phát hiện trong đó toàn là những ván cờ tàn, có tổng cộng hai mươi tư ván. Ván cờ vừa nãy người trung niên thi triển là tàn cuộc đầu tiên.
Hơn nữa, tàn cuộc này có nhiều nhất mười chín loại biến hoá, nhưng người đàn ông trung niên kia chỉ có thể kích hoạt hai loại biến hoá, thế nên không thể phát huy được tác dụng kỳ diệu của ván cờ.
Advertisement
"Trên đời lại có bảo bối thế này, may là tên ngốc này không hiểu được tác dụng kỳ diệu của nó, nếu không mình cũng phải chết trong đó rồi", anh hiểu rất có thể người này đã nhặt được kỳ phổ này trong Thiên Vực, vẫn chưa kịp luyện hoá.
Anh chuẩn bị tiếp tục khám phá thì bùa ngọc vang lên tiếng: "Thiên phong sắp nổi lên, tất cả mọi người lập tức ra khỏi Thiên Vực!"
Ngô Bình giật mình, lập tức chạy về hướng lối ra. Lúc vào đây, Thiên Đạo Môn đã đưa cho mỗi tu sĩ một tấm bùa ngọc, dùng để thông báo. Thiên phong là gió lốc ngẫu nhiên xuất hiện trong Thiên Vực, nghe nói con người khó có thể sống sót được sau loại gió lốc này, thế nên anh buộc phải rời khỏi.
Độn thuật của Ngô Bình thiên hạ vô song, là người đầu tiên tới được lối ra.
Ra khỏi Thiên Vực, anh nhìn thấy Tiêu Thái Tôn đang đứng đợi mình.
"Sư tôn", anh cúi chào Tiêu Thái Tôn.
Tiêu Thái Tôn cười nói: "Đồ đệ, chúng ta về rồi nói", không nên để người ngoài biết được những thứ mình có được trong Thiên Vực.
Lúc đi, Ngô Bình thấy Nguỵ Vô Cương cũng đang mỏi mắt nhìn lối ra, chắc ông ta rất mong Nguỵ Vô Thượng có thể thu hoạch được gì đó từ trong Thiên Vực.
Về đến chỗ ở của Tiêu Thái Tôn, Ngô Bình nói: "Sư tôn, Nguỵ Vô Thượng chết rồi".
Tiêu Thái Tôn không hề kinh ngạc: "Với thực lực của con, giết hắn cũng không khó. Trong đó có từng gặp Thần tộc hay Yêu tộc không?"
Ngô Bình: "Tiếc là chỉ gặp được một tên bán thần, hắn muốn giết con nhưng bị con giết rồi".
Tiêu Thái Tôn: "Có thể giết được bán thần cho thấy con đã có thực lực chống chọi với thiên kiêu Thần tộc rồi, rất tốt!"
Sau đó tám vị tông chủ cũng tới, sắc mặt bọn họ khó coi, dường như đang tức giận.
Ngô Bình không kìm được hỏi: "Các vị, sao vậy?"
Danh Sách Chương: