Trên mặt đất, muôn thú đồng loạt rống to, nằm rạp xuống đất tỏ lòng biết ơn và tôn kính với anh. Vô số yêu vật, tinh linh cũng kéo nhau bay tới lễ bái. Bởi vì vừa rồi, anh đã dùng chính sức mình cứu vớt cả đại lục Côn Luân!
Sau đó, vô số tu sĩ từ khắp nơi, cả đất liền và miền biển đều hướng về phía anh.
“Tham kiến Đại Thánh!”, bọn họ đồng thanh nói.
Advertisement
“Chưởng môn Thiên Đạo tham kiến Đại Thánh!”
“Đông Hải Tổ Long, tham kiến Đại Thánh!”
Advertisement
Không cần biết bọn họ có thân phận gì, tu vi ra sao, giờ đây tất cả đều bày tỏ lòng thành kính với Ngô Bình.
Anh khẽ gật đầu rồi biến mất tăm. Bây giờ vẫn chưa thích hợp để anh công khai thân phận. Dù sao anh vẫn chưa Đoạt Thiên thành công, Thiên Đạo vẫn còn đang đuổi giết anh.
Đại Thánh biến mất đột ngột khiến đám đông hơi thất vọng, thế nhưng niềm vui vẫn rất đong đầy. Đại lục Côn Luân có Đại Thánh Nhân tộc trông coi, bọn họ đều yên tâm hơn hẳn. Bởi vì tất cả đều biết dù gặp chuyện nguy hiểm thế nào, Đại Thánh đều sẽ là người đầu tiên đứng ra giải quyết!
“Đại Thánh Nhân tộc xuất hiện, chúng ta phải mau về báo tin!”, Thần tộc ném lại một câu rồi rời đi đầu tiên.
“Đại Thánh Nhân tộc xuất hiện. Đây không phải tin tốt. Yêu tộc cũng phải chuẩn bị trước!”
“Hừ, Đại Thánh Nhân tộc là cái thá gì? Thần Tiên chúng ta mới là chính tông!”
Đám cao thủ này cũng nhanh chóng tản đi. Còn Ngô Bình thì quay về hoàng cung.
Vừa về đến nơi, anh đã nằm thẳng xuống đất, không muốn nhúc nhích. Khi đánh nhau với Thiên Ma, anh đã dùng hết toàn bộ khả năng. Dù là anh hay Thanh Minh đều đã cạn kiệt sức lực. Nếu cuối cùng anh không dùng thủ đoạn của Đại Thánh lấp lại lỗ hổng thì hậu quả khó mà lường được!
Đường Tử Di ân cần hỏi: “Huyền Bình, anh không sao chứ?”
Ngô Bình đáp: “Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi. Tử Di à, bây giờ chín mươi phần trăm người dân của đại lục Côn Luân sẽ trở thành tín đồ của Thánh Thiên Giáo. Hôm nay anh sẽ tuyên bố, sau này em là Thánh Hậu của Thánh Thiên Giáo. Thánh Hậu có quyền lực rất lớn, mệnh lệnh của em tương đương với mệnh lệnh của Thánh Thiên”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh nên giao vị trí này cho người khác. Em không đủ sức”.
Ngô Bình hỏi: “Thế em cảm thấy ai phù hợp?”
Đường Tử Di trả lời: “Như Tuyết. Tu vi hiện giờ của cô ấy cũng là Đại Đạo Quân, hơn nữa cũng chưa có việc gì để làm”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, vậy để Như Tuyết làm Thánh Hậu”.
Thông qua Thánh đường, anh truyền đạt ý chí của Thánh Hoàng, các bộ phận của Thánh Thiên Giáo lập tức truyền tin xuống, in chân dung của Đào Như Tuyết và gửi đi khắp nơi, ai cũng có một bản.
Danh Sách Chương: