Trưởng phòng Lưu xoa hai tay, nói: “Cậu Ngô, thực không dám giấu, sau khi cậu mua trò chơi này thì tôi có thể sẽ thất nghiệp”.
Ngô Bình cười nói: “Thất nghiệp thì không đến nỗi, dù sao nhân tài đến đâu cũng đều có cơm ăn thôi”.
Trưởng phòng Lưu: “Cậu Ngô, lương một năm của tôi là tám trăm nghìn, tiền thưởng cuối năm được là tiền lương hai tháng”.
Ngô Bình: “Vậy thì khoảng chừng một triệu. Như vậy đi, ông đến chỗ tôi, tôi cho ông lương một năm là hai triệu”.
Trưởng phòng Lưu vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Lát nữa cha nuôi tôi sẽ đến, ông cứ làm việc với ông ấy về phần giấy tờ mua bán tiếp theo. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến công ty”.
Trưởng phòng Lưu: “Sắp đến giờ cơm rồi, chỉ bằng chúng ta ra ngoài gọi đồ ăn?”
Ngô Bình: “Ăn cơm thì không cần, tìm cho tôi một nơi yên tĩnh, rồi gọi nhân viên thiết kế trò chơi đến cho tôi, tôi muốn xem bản thiết kế tổng thể của Tu Tiên Truyện.
Cậu muốn dùng một phần Huyền Thiên Mộng Cảnh trực tiếp tạo thành bối cảnh bên trong Tu Tiên Truyện, sau đó lợi dụng sóng não để kết nối suy nghĩ của người chơi với Huyền Thiên Mộng Cảnh. Như vậy, công ty không cần máy chủ cũng có thể vận hành trò chơi, hơn nữa trò chơi cũng dễ chơi hơn nữa.
Những trước mắt những thứ này chỉ mới là suy nghĩ của cậu, hiệu quả cuối cùng thế nào thì phải cần thí nghiệm.
Trong phòng làm việc khổng lồ, mười mấy kỹ sư cốt cán và người phụ trách của bọn họ đều đã đến. Sau khi giới thiệu đơn giản mấy câu thì Ngô Bình nhìn toàn bộ bản thảo thiết kế và hình ảnh 3D của Tu Tiên Truyện.
Quan sát xong, cậu bắt đầu nghiên cứu làm sao để thông qua khoang trò chơi và qua mạng lưới thông tin thông thường để truyền thông tin vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Trong này có không ít du thuyền, Ngô Bình chọn ra mười kỹ sư thiết kế, bảo bọn họ lần lượt tiến vào du thuyền, giúp cậu tiến hành thử nghiệm trò chơi.
Muốn đạt được mục tiêu, chuyện đầu tiên cậu phải làm chính là tiến hành kết nối Huyền Thiên Mộng Cảnh và máy chủ. Lúc này, cậu đứng trước máy chủ, hai tay tỏa ra tia chớp. Nhưng tia chớp này là Ngũ Lôi Bí Lực cậu có được sau khi lĩnh ngộ được Ngũ Lôi Bí Truyền, bản thân Ngũ Lôi Bí Lực có hiệu quả truyền thông tin rất tốt, hiệu suất và lượng thông tin truyền đi của nó vượt xa sợi quang học. Một luồng tia chớp có thể truyền một lượng thông tin bằng một triệu năm trăm nghìn sợi quang học.
Dựa vào Ngũ Lôi Bí Lực, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã tiến vào máy chủ, sau đó toàn bộ bản đồ Tu Tiên Truyện đều xuất hiện trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu.
Lúc này, mười kỹ sư thiết kế cũng đã thông qua trí năng, đưa hình ảnh tư duy vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.
Mười kỹ sư thiết kế, chín nam một nữ, kỹ sư nữ trẻ tuổi kia cũng rất xinh đẹp, chỉ số thông minh rất cao, là cao thủ lập trình được công ty kéo về được từ một trường danh tiếng nào đó. Kỹ sư nữ tên Lý Mạt Mạt, cô ấy không chỉ là một kỹ sư thiết kế, mà còn là một người chơi cấp cao của Tu Tiên Truyện. Trong trò chơi, cô ấy đã là đệ tử tinh anh của một tông môn nhất phẩm, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Thần Thông.
Tiến vào trong thế giới trò chơi, Lý Mạt Mạt kinh ngạc thốt lên, nói: “Kỳ lạ thật, sao độ phân giải hình ảnh lại cao như vậy!”
Cô ấy thường chơi trò chơi, nên biết rất rõ độ phân giải hình ảnh trong trò chơi, nhưng lúc này, chất lượng hình ảnh lại cao gấp mấy lần, tựa như đưa bản thân vào trong thế giới thực vậy!
Càng kỳ lạ hơn là, một cơn gió nhẹ thổi đến, nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi hoa thơm, mùi đất, hương cỏ cùng với nhiều mùi hương phức tạp khác. Từng lông tơ và da cô ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác do cơn gió nhẹ mang đến.
Danh Sách Chương: