Mạnh Hồi Phong: “Đúng là tên đó không đơn giản, nhưng chúng ta đã tính kế rồi, cậu ta chết là cái chắc”.
Hoàng Thất Lang: “Người đó dám tranh quyền bá chủ trong giới võ lâm ở tỉnh K thì đúng là tự tìm chết. Nhưng bối cảnh của Ngô Bình không đơn giản, nếu mình xử anh ta thì có gặp phiền phức gì không ạ?”
Mạnh Hồi Phong thờ ơ nói: “Những gì cậu thấy chỉ là mặt ngoài thôi, ngoài chúng ta ra, còn nhiều thế lực muốn xử Ngô Bình lắm”.
Advertisement
Hoàng Thất Lang: “Ra là vậy. Ông chủ, tối nay Ngô Bình sẽ đến, tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ?”
Mạnh Hồi Phong: “Hãy dẫn cậu ta đến nhà cậu, chúng ta sẽ mai phục ở đó, đảm bảo cậu ta hết đường về”.
Advertisement
Hoàng Thất Lang: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi”.
Mạnh Hồi Phong xua tay, ra hiệu cho Hoàng Thất Lang đi ra ngoài.
Một lát sau, đã có một người đàn ông đi tới sau lưng Hoàng Thất Lang, người đó khoảng 20 tuổi, gương mặt tuấn tú với đôi mắt sáng ngời.
Mạnh Hồi Phong ngoái lại rồi hành lễ: “Cậu chủ”.
Người đó nhai kẹo cao su, mặc quần áo rất thời thượng, nhưng trông như một cậu học sinh: “Ông Mạnh, cơ hội nghìn năm có một đấy, cố mà khử tên đó”.
Mạnh Hồi Phong: “Cậu chủ, Ngô Bình không có mâu thuẫn gì với mình, tại sao cậu nhất nhất muốn xử lý cậu ta?”
Người đàn ông thờ ơ nói: “Ông Mạnh, tỉnh K là nơi tôi sẽ đặt chân đến, nhưng anh ta trỗi dậy nhanh quá. Nếu tôi không trừ khử anh ta thì chỉ vài năm nữa thôi, anh ta sẽ trở thành vua ở tỉnh K. Đến lúc ấy, tôi muốn làm sẽ rất khó”.
Mạnh Hồi Phong gật đầu: “Cậu chủ suy xét chu toàn, thuộc hạ khâm phục. Lần này cũng là một tay cậu chủ thiết kế bẫy Ngô Bình”.
Người thanh niên cười nói: “Bẫy biếc gì đâu, khi ông thật sự hiểu rõ về một người thì tính kế họ sẽ rất dễ dàng. Ngô Bình rất giỏi y thuật, khi anh ta nhìn thấy thuốc tôi đưa cho Hoàng Thất Lang, sẽ biết ngay đó là thuốc làm giảm lực sinh mệnh. Sau đó, chỉ cần Hoàng Thất Lang cầu cứu anh ta thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tôi dự liệu thôi”.
Mạnh Hồi Phong: “Cậu chủ, cậu giỏi bày mưu lập kế như vậy, chắc chắn sau này sẽ thống nhất thiên hạ”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Chuyện của bố tôi thì tạm thời tôi chưa giúp được, nhưng xử lý Ngô Bình cỏn con này thì đơn giản”.
Ngô Bình không biết nguy hiểm đang cận kề, anh đến ngôi nhà ở đường Lệ Thuỷ trước, sau đó mới gọi cho Hoàng Thất Lang.
Hoàng Thất Lang: “Đại tông sư, anh đến rồi ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, Hoàng Thất Lang, anh đến phố Lệ Thuỷ đi, chúng ta thương lượng một chút”.
Hoàng Thất Lang đồng ý ngay, hai mươi phút sau đã có mặt.
Ngô Bình đang ngồi nghe nhạc và uống trà trong phòng khách, Hoàng Thất Lang đến thì anh hỏi: “Muốn uống gì không?”
Hoàng Thất Lang vội nói: “Đại tông sư, không cần đâu ạ”, sau đó anh ta đứng sang một bên.
Ngô Bình mở thể loại nhạc rất lạ, không có giai điệu, Hoàng Thất Lang nghe một lúc thì thấy toàn thân khó chịu.
Danh Sách Chương: