Đông Vương không khỏi khâm phục nói: "Tốt! Ngô Bình, cậu lập nhiều công lớn rồi!"
Sau đó, ông ta bèn gọi người lấy gông cùm đỉnh đồng đến trói mọi người lại. Đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, Ngô Bình mới thả đám thần hồn của Nhãn giả ra rồi đưa cho cấp dưới của Đông Vương áp giải về doanh trại.
Đông Vương kéo Ngô Bình sang một bên cười nói: "Ngô Bình, bàn bạc với cậu chuyện này. Mọi công lao hôm nay đều là của cậu, nhưng bên tôi đông như vậy, cũng không tiện để họ đi một chuyến không công, cậu có thể chia một ít công lao cho họ không?"
Ngô Bình cười bảo: "Vương gia cứ sắp xếp mọi thứ đi, tôi không có ý kiến".
Đông Vương võ bả vai cậu nói: "Cậu yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu".
Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, Đông Vương khéo léo từ chối lời mời của người nhà họ Phương, dẫn người đi trước. Ngô Bình thì vẫn nán lại vì Phương Bình Hải nói gì cũng không chịu để cậu đi.
Khách khứa về hết, đại sảnh được dọn dẹp sạch sẽ, Phương Bình Hải mới nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu biết tại sao hôm nay người Phù Tang lại tới tìm tôi không?”
Ngô Bình: "Nghe Hoshi Kiryu kia nói hình như là đến vì bảo vật".
Phương Bình Hải gật đầu: "Đúng vậy, chính là cái này!"
Ông ta lấy một cái hộp ngọc khoảng nửa mét từ trong lòng ngực ra rồi mở ra, bên trong có chín thanh kiếm với những màu sắc khác nhau và đều nhỏ như chiếc đũa, dài khoảng ba mươi xen-ti-mét, nhưng lại có kiếm khí cực kỳ sắc bén!
Ngô Bình vừa thấy đã biết chúng là những phi kiếm vô cùng lợi hại, còn là một bộ phi kiếm!
Phương Bình Hải nói: "Thứ này chỉ có tôi biết, ngay cả con tôi cũng không hay. Người ngoài chỉ biết tôi có bảo vật, nhưng không biết nó là gì".
Ngô Bình cười nói: "Cảm ơn tiền bối Phương tin tưởng bằng lòng cho tôi xem".
Phương Bình Hải nói: "Dân thường vốn không có tội, nhưng vì trong người có bảo vật lại thành có tội. Thứ này suýt nữa đã khiến nhà tôi phá sản và bị giết chết hết. Cậu Ngô, cậu đã cứu nhà họ Phương tôi, cũng cứu tất cả khách khứa trong ngày hôm nay. Giờ, tôi tặng nó cho cậu!"
Ông ta nói xong bèn nâng hộp lên giao cho Ngô Bình.
Ngô Bình vô cùng bất ngờ, vội vàng nói: "Tiền bối Phương, bảo vật này quá quý trọng, tôi không thể nhận lấy được!"
Phương Bình Hải nói: "Mong cậu nhất định phải nhận lấy! Phi kiếm này có sát khí quá nùng, tôi từng thử luyện hóa, lại suýt nữa bị nó làm cho bị thương. Tôi biết cuộc đời này khó mà tăng lên tu vi được nữa, sau này cũng chẳng có cơ hội luyện hóa. So với việc giữ nó bên cạnh bị người ta nhằm vào thì chẳng thà đưa cho cậu. Cậu có tư chất hơn người, chắc chăn có thể luyện hóa bộ phi kiếm này".
Ngô Bình nói: "Thứ quý giá như này, tôi không thể cứ thế nhận lấy được. Hay là vậy đi, tôi hứa sẽ luyện chế mấy lò đan dược cho tiền bối trong vòng một năm, giúp tiền bối đột phá đến cảnh giới Thần Thông!"
Phương Bình Hải nghe vậy thì ngây người: "Luyện đan? Cậu Ngô là thầy luyện đan?"
Ngô Bình khẽ gật đầu: "Luyện đan chỉ là chuyện nhỏ, song, việc gom dược liệu thì hơi rắc rối thôi".
Phương Bình Hải mừng rỡ, vội nói: "Cảm ơn cậu Ngô! Nếu cậu có thể giúp tôi thăng lên cảnh giới Thần Thông thì chính là bố mẹ sinh thành của tôi!"
Ngô Bình: "Tiền bối Phương quá lời rồi. Bộ phi kiếm kia rất quý giá, thực ra tôi đây mới là được lợi ấy chứ".
Phương Bình Hải vội nói: "Cậu Ngô nói thế thì lại khách sáo quá rồi!"
Đúng lúc này, một cô gái khoảng hai mươi tuổi đi vào đại sảnh. Cô ta có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và dáng người ma mị, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã báo thù cho nhà họ Phương tôi!"
Danh Sách Chương: