Ba người họ đang ăn cơm thì có mấy học sinh đi ngang qua, ba nam hai nữ, ăn mặc rất sáng sủa, kiểu con cái gia đình khá giả.
Một nữ sinh tóc ngắn ngoảnh đầu sang và rất ngạc. nhiên khi nhìn thấy Mộc Băng Thiền. Cô ta ngây ra, sau đó gọi những người khác: “Các cậu xem này, đấy chẳng phải là Mộc Băng Thiền sao?”
“Ấy, là thật đấy”. Một nữ sinh tóc gợn sóng bất ngờ: “Thường ngày đến cả thức ăn cô ta cũng không dám ăn, không ngờ lại chạy đến chỗ này ăn nhà hàng á?”
“Hehe, lừa lấy sự đồng cảm của giáo viên, vậy mới lấy được tiền trợ cấp chứ”. Một nam sinh nhẹ nhàng nói.
Mấy người đó nói năng rất lớn tiếng, Mộc Băng Thiền đang ăn cơm, nghe thấy rất rõ, cô ta nhìn thấy bạn học của mình thì rất không tự nhiên, muốn đứng dậy giải thích nhưng lại bị Ngô Bình giữ lại.
Ngô Bình liếc nhìn cô ta rồi bình thản nói: “Nếu cô chưa từng làm việc có lỗi với người khác thì không cần phải giải thích với bất cứ ai, càng không cần phải để tâm đến suy nghĩ của họ”.
Nữ sinh tóc ngắn thấy Mộc Băng Thiền không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ăn thì nổi giận. Không biết vì lý do gì, cô ta cứ thấy Mộc Băng Thiền không thuận mắt, cô ta suy nghĩ rồi đi về phía Mộc Băng Thiền.
“Mộc Băng Thiền đang ăn cơm đấy à?”, cô ta đứng †ừ xa hỏi Mộc Băng Thiền.
Mộc Băng Thiền chỉ đành nhìn sang cô ta, nói: “Lưu Tiểu Du, cậu cũng đến đây ăn cơm à?”
Nữ sinh tên Lưu Tiểu Du đó nói: “Ừ. Lưu Tử Khải mời, còn cô? Một học sinh nghèo, mỗi năm đều lấy mấy chục ngàn tệ, không ngờ lại đến chỗ đắt đỏ này, hehe, cũng vô sỉ thật đấy”.
Ngô Bình vốn không muốn để tâm đến mấy người họ, dù gì thì cậu cũng không có gì để nói với mấy người phàm đó, nhưng cậu nhìn lướt qua, không ngờ lại phát hiện trên đỉnh đầu họ đều có một đám khí đen, trong khí đen còn thấp thoáng huyết quang.
Cậu giật mình, bắt đầu từ lúc nào mình lại có năng lực này?
Cậu đang thắc mắc thì bỗng có tiếng đầu người Phương Lập truyền lại: “Sao hả? Đấy là vọng khí thuật của tôi”.
Đầu người Phương Lập bị cậu cất trong pháp khí chứa đồ, Ngô Bình nói chuyện với nó: “Đám học sinh này có gì đáng xem?”
Phương Lập: “Không, với kinh nghiệm của tôi tiếp theo đây mấy học sinh này sẽ chết một cách kỳ lạ, có điều nếu cậu có thể cứu sống họ thì sẽ có thu hoạch bất ngờ”.
Ngô Bình hứng thú: “Thu hoạch gì?”
Phương Lập: “Nhìn không rõ, nhưng chỉ có lợi mà không có hại”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đặt đũa xuống, nói: “Người khác ăn gì có liên quan gì đến cô?”
Liễu Tiểu Du tối sầm mặt, nói: “Anh là cái thá gì? Anh quản được tôi sao?”
Ngô Bình: “Đại học Thần Kinh tập trung thiên tài của cả nước, sao lại có loại học sinh có tư tưởng không ngay. thẳng thế này?”
Liễu Tiểu Du hứ một tiếng: “Có liên quan đến anh sao? Người như anh muốn đến đại học Thần Kinh học cũng không có cơ hội nữa là”.
Mấy bạn học khác thấy Liễu Tiểu Du cãi nhau với người khác thì chạy qua. Nữ sinh có mái tóc gợn sóng. nói: “Tiểu Du, đừng lãng phí nước bọt với loại người này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Ngô Bình: “Cô ta có thể nói vài câu với tôi là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô ta, sao lại là lãng phí nước bọt?”
Nam sinh luôn im lặng cho rằng Ngô Bình đang làm ra vẻ, cậu †a cười, nói: “Anh cũng giỏi làm ra vẻ đấy, nếu ai không biết còn tưởng đâu anh hay ho lắm”.
Ngô Bình: “Cậu nói vậy chỉ có thể chứng tỏ bản thân không có hiểu biết gì”.
Lưu Tử Khải cười khẩy: “Anh nói tôi không hiểu biết sao?”
Danh Sách Chương: