Tinh tinh nhìn thấy Ngô Bình vẫn đang hấp thụ ánh mặt trời, miệng nói tiếng người: “Cũng không tệ. Ánh mặt trời này, là chủ nhân dùng vật liệu vũ trụ chính và thần thông của mình tạo thành, gọi là Thiên Đạo Thanh Huy”.
Rắn lớn: “Thiên Đạo Thánh Huy này không phải chuyện đùa, hấp thụ càng nhiều càng có lợi. Cậu ta bây giờ, đã hấp thụ một phần trăm rồi, không tệ”.
Báo: “Vẫn còn kém chút. Lúc chủ nhân đi đã nói, người đến phải hấp thụ ít nhất năm phần trăm thánh huy mới được, nếu không sẽ không thể kế thừa đạo thống của ông ấy”.
Advertisement
Rắn lớn: “Năm phần trăm có lẽ rất khó, mấy vị chủ nhân lúc đầu kia đều không thể qua ải”.
Advertisement
Lúc này, từng lỗ chân lông trên người Ngô Bình bỗng nhiên hô hấp, hít vào thở ra, một lượng lớn Thiên Đạo Thánh Huy tiến vào trong thân thể anh, sau đó tiến vào trong vũ trụ nhỏ.
Ánh sáng này, anh không thể hấp thụ được toàn bộ, bèn dứt khoát cứ bỏ vào trong vũ trụ nhỏ. Dần dần, thánh huy càng lúc càng nhiều, chầm chậm biến thành một vầng thái dương trong vũ trụ nhỏ của anh, vốn dĩ mặt trời chỉ là hư không, nhưng dần sáng lên, biến thành một mặt trời thật sự, sau đó thì tỏa ra muôn vàn ánh sáng, tôi luyện đạo thần.
Thoáng chốc, tốc độ hấp thụ Thiên Đạo Thánh Huy của anh tăng lên, xung quanh thân thể hình thành một vòng xoay sáng, không ngừng tiến vào thân thể anh.
Rắn lớn và báo, tinh tinh đều ngơ ngác nhìn, anh đang ăn thánh huy sao? Quá nhanh rồi!
Vì thế, Đại Đạo Thánh Huy giảm đi nhanh chóng thấy rõ, cuối cùng toàn bộ đã biến mất. Ngô Bình cũng chầm chậm rơi xuống đất. Không còn ánh mặt trời, anh cũng nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng ở chính giữa đại điện.
Lúc này, có một luồng thánh quang rơi xuống từ đỉnh điện, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người. Đây là một người đàn ông, mặc đế phục, pháp thiên tướng địa, ông ta nhân từ vĩ đại, lạnh lùng uy nghiêm, khiến người ta vừa thấy đã có lòng kính sợ, cảm giác gần gũi, ngưỡng mộ, cảm kích.
Ngô Bình không kiêu không nịnh, chắp tay làm lễ: “Tại hạ Lý Huyền Bình, bái kiến Thiên Đế!”
Đây chính là hình ảnh của Thiên Đế, gương mặt ông ta có chút mơ hồ, ông ta nói: “Cậu đã nhận được Thiên Đạo Thánh Huy rèn luyện, bây giờ tôi sẽ truyền Thiên Đạo cho cậu!”
Ông ta chỉ vào không trung, vô vàn ký ức, trí tuệ, cảm ngộ, tiến vào trong đầu Ngô Bình như thác lũ. Cũng may thần thông anh cảm nhận được thánh huy rèn luyện, nếu không căn bản không thể chịu đựng được nhiều thứ như vậy.
Truyền thừa chỉ trong chốc lát, hình ảnh Thiên Đế khẽ cười: “Cậu là tương lai của Nhân tộc, hy vọng cậu có thể làm tốt hơn tôi”.
Ngô Bình vội hỏi: “Thiên Đế, người từng đến vũ trụ chính chưa?”
Thiên Đế gật đầu: “Quả thực từng đến rồi”.
Danh Sách Chương: