Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mọi người kinh ngạc, tiêu sư ban nãy hỏi: “Tiêu đầu Ngô, độc gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Loại gây mê, khiến người ta mất tri giác, nhưng không gây chết người. Nhưng người chọn loại độc này cũng tốt lành gì đâu vì nó rất khó bị phát hiện”.  

 

Nói đến đây, anh bé giọng: “Giờ bắt chước tôi giả vờ ngất xỉu nhé”.  

 

Dứt lời, người anh mềm ra rồi gục xuống đất.  

 

Những người khác thấy Ngô Bình diễn kính nghiệp quá thì cũng đành học theo rồi rụng như sung. Ngay sau đó, liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống, bàn ghế bị đẩy ra, ngoài ra còn có tiếng Hàn Tuyết Kỳ giả vợ sợ hãi hô lên.  

 

“Ha ha…”  

 

Bên ngoài vang lên tiếng cười lớn, một nhóm người mở cửa xông vào.  

Advertisement

 

“Ba tiểu thư, giờ còn ai bảo vệ cô nữa không?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ đứng dậy trốn ở cửa sổ rồi tức tối nói: “Các người dám động vào một ngón tay của tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”.  

 

Người kia cười lạnh: “Đến bố cô còn chưa lo xong cho thân mình thì lo gì cho cô? Người đâu, bắt cô ta lại”, cùng lúc đó, tên kia liếc nhìn nhóm Ngô Bình.  

 

Sau khi tìm thấy Ngô Bình, hắn lập tức đi tới rồi lục pháp khí trên người anh.  

 

Song, hắn vừa động vào người của Ngô Bình thì đã thấy cổ tay mình đau nhói, cổ chợt bị bẻ gãy rồi tắt thở.

Sau đó có một bóng người lướt ngang trong phòng, không lâu sau, tất cả mọi người đều nằm hết xuống đất, kể cả hai người tiến về phía Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Các đại tiêu sư vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Ngô Bình đã giải quyết hết những người này rồi, ai nấy đều trợn tròn mắt rồi tán thưởng: “Tiêu đầu Ngô giỏi quá!”  

 

Ngô Bình phủi bụi trên người xuống rồi nói: “Những người này biết thừa không đánh lại mình được mà vẫn liều, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận đấy”.  

 

Anh lại đi ra sau bếp thì phát hiện người ở đây đã chết, tiểu nhị ban nãy cũng đang nằm dưới đất.  

 

Ngô Bình không muốn mất thời gian đổi quán khác nên tự mình làm vài món, sau đó mang lên cho mọi người ăn.  

 

Ăn uống xong, bọn họ tiếp tục lên đường. Hai ngày sau đó, có lẽ vì không muốn có thêm tổn thất nên nhà họ Lang không sai người đến ám sát tiếp nữa.  

 

Khi còn cách thành Huyền Thiết gần 100 dặm, xe ngựa đi rất thong dong.  

 

Ngô Bình vẫn ngồi trên xe, anh nói: “Tổng tiêu đầu, chắc bên kia bỏ cuộc rồi, chúng ta sắp đến nơi, không biết người thật đang ở đâu?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Người thật đến từ hôm kia rồi, nhưng vẫn chưa gặp người nhà họ Dương. Nhiệm vụ của chúng ta chưa xong đâu, còn phải đưa Ba tiểu thư đến giao cho nhà họ Dương an toàn đã”.  

 

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa quá trình giao người vẫn còn nguy hiểm ư? Hơn nữa, chúng ta còn phải đứng đầu sóng ngọn gió?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Đúng vậy, nhà họ Lang nghĩ trăm phương nghìn kế để truy sát Ba tiểu thư trên đường thì sao có thể bỏ qua lúc giao người được. Vì thế, tôi đã xếp cô ấy đến một nơi an toàn rồi, khi nào mình đến nơi thì sẽ đưa cô ấy đến nhà họ Dương”.  

 

Ngô Bình: “Thì mình đưa cô ấy đến nhà họ Dương bí mật là xong chứ gì”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi chỉ tin người của mình, nhà họ Dương cũng có nhiều tai mắt lắm, chắc chắn sẽ có người để lộ thông tin. Vì thế, lúc giao người, chúng ta vẫn phải có mặt”.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK