Sáng sớm hôm sau, số lượng bí ấn của bí khiếu thứ hai của Ngô Bình cùng đạt đến mười ngàn.
Trước đó cậu đã đồng ý đợi khi thi xong sẽ dẫn Hàn Băng Nghiên đi chơi, đích đến là Hải Mặc Ca, một đất nước vừa xinh đẹp vừa hỗn loạn.
Giữa Hải Mặc Ca và Đại Hạ có một đại dương mênh mông, đi máy bay mất đến hai ngày. Tất nhiên Ngô Bình sẽ không đi máy bay, cậu quyết định bay thẳng đến Hải Mặc Ca. Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một ít đồ ăn, mua một †ấm thảm lông thủ công cỡ lớn với hoa văn đẹp mắt.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu vung tay, tấm thảm lơ lửng giữa không trung, hai người nhảy lên ngồi trên tấm thảm bay rồi đi đến Hải Mặc Ca.
Thảm bay vừa mềm mại vừa rắn chắc, giống như trải trên cỏ. Trong suốt chuyến đi, Ngô Bình ngăn cách lưồng khí áp suất cao bên ngoài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hàn Băng Nghiên ngồi ở trên đó, nhặt một đống nho, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp của núi sông.
“Đẹp quá”, cô ấy nói: “Anh Bình, bao lâu thì chúng ta có thể đến Hải Mặc Ca?”
Ngô Bình: “Khoảng một tiếng”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Vậy nhanh hơn đi máy bay nhiều rồi”.
Lúc đang nói chuyện thì tấm thảm bay đã bay đến bầu trời đại dương, Hàn Băng Nghiên ngửi được hơi thở của biển, cô ấy nằm lên chân Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô ấy nhớ đến một chuyện nói: “Anh Bình, anh còn nhớ Trần Mậu Tông không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nhớ, từng đứng nhất ở Trung học số 1, sao lại nhắc đến cậu ta?”
“Cách đây không lâu Trần Mậu Tông đã đi Hải Mặc. Ca, nghe các bạn cùng lớp nói bây giờ anh ấy rất giỏi, là quân sư của một băng phái lớn. Em cũng thấy anh ấy khoe biệt thự và xe hơi trong nhóm”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy à? Anh còn tưởng cậu ta chỉ biết học, không ngờ còn có thể làm quân sư”.
Hàn Băng Nghiên: “Trước khi đi, em còn nhận được tin nhăn của anh ấy, nói rằng đến bên đó sẽ tiếp đãi chúng ta chu đáo".
Ngô Bình không ngại gặp mặt Trần Mậu Tông, bèn nói: “Được, cậu ta ở đâu?”
Hàn Băng Nghiên: “Thôi vậy, anh ấy chỉ nói mấy câu khách sáo thôi, chúng ta cũng không thể đến gặp anh ấy thật chứ. Chúng ta tìm một bãi biển đẹp rồi ở đó hai ngày”.
Ngô Bình: “Băng Nghiên, chẳng phải mấy ngày nay. em lên kế hoạch, có mục tiêu rồi sao?”
Hàn Băng Nghiên lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở bờ biển phía đông Hải Mặc Ca nói:
“Chúng ta đến “đảo Lam Tinh” trước, ở đó có thể nhìn thấy cá heo, còn có thể thuê du thuyền đi câu cá”.
Ngô Bình nói: “Được, vậy đi đảo Lam Tinh”.
Không lâu sau, Hàn Băng Nghiên nhìn thấy một vùng đất xuất hiện ở phía trước, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, có phải sắp đến rồi không?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhưng mắt lại nhìn chằm chăm vùng đất này, sau đó nhíu mày.
Hàn Băng Nghiên để ý thấy vẻ mặt của cậu bèn hỏi: “Anh Bình sao thế?”
Danh Sách Chương: