Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh vừa gặp Lý Thuần Như đã thấy sắc mặt cô ấy là là, Ngô Bình còn rõ hơn, anh thấy đỉnh đầu của Lý Thuần Như có hắc khí xoay tròn và mang theo khí tức chết chóc.
Đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy khí tức ấy, còn Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cảm nhận được sắc mặt của Lý Thuần Như khang khác thôi, chứ không biết vấn đề nằm ở đâu.
Ngô Bình bình tĩnh cười nói, sau đó đến chỗ ở của Lý Thuần Như. Sau khi đuổi hết tuỳ tùng đi, anh chợt hỏi: “Thuần Như, em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Lý Thuần Như cười đáp: “Sao anh lại hỏi em như thế, em bình thường mà. Sau khi anh truyền thụ Thiên Thượng Tam Kiếm cho em. Tu vi của em đã tăng đáng kể”.
Ngô Bình chợt bắt lấy cô tay cô ấy, ngay sau đó anh nhăn mặt rồi hỏi Lý Thuần Như: “Cô không phải Lý Thuần Như, cô là ai"
“Lý Thuần Như” ngạc nhiên nói: “Anh Bình, anh đang nói gì thế, sao em lại không phải em?”
Ngô Bình cười mỉa rồi truyền sức mạnh vào người cô ta, “Lý Thuần Như” biến sắc mặt rồi lộ ra vẻ đau đớn: “Anh Bình, anh làm đau em đấy”.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Cô mà không nói thật thì tôi sẽ cho cô hồn bay phách tán!”
Lý Thuần Như chợt lộ ra nụ cười quỷ dị rồi nói: “Sao anh phát hiện ra hả?”
Ngô Bình cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức trên người Lý Thuần Như nên gắn giọng nói: “Tà mai”
Đúng vậy, khi còn ở vũ trụ cấp thấp, anh đã từng gặp tà ma nên giờ mới thấy khí tức của chúng giống hệt nhau.
Người kia có vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết ta cơ à! Vậy là ngươi là tu sĩ từ dưới lên hả?”
Ngô Bình: “Ngươi là tà ma đến từ vũ trụ Chấn Đán ư?”
'Tà ma gật đầu: “Đúng, ta đến từ vũ trụ Chấn Đán. Không ngờ lại gặp đồng hương ở đây”.
Ngô Bình chợt thả lỏng rồi nói: “Nếu đã là đồng hương thì ngươi đừng làm hại bạn ta, thế này đi, ngươi muốn gì ta cũng cho, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”.
'Tà ma cười nói: “Ta có thể từ dưới lên đây thì ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin lời ngươi à?”
Ngô Bình: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là thầy luyện đan Kim Đỉnh, viện chủ của viện Đan Đạo của núi Nguyên Sử đấy, †a mà thèm lừa một nhân vật nhỏ bé như ngươi à?”
'Tà ma bực mình nói: “Ngươi coi thường ta hả? Ta là nhân vật nhỏ bé ư?”
Ngô Bình: “Ta nói thế còn là tôn trọng ngươi rồi đấy, vì ngươi chỉ như con kiến hôi với ta thôi”.
'Tà ma trầm ngâm mãi mới nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngô Bình: “Cũng không sao, ta có cách giết ngươi. Nhưng làm vậy thì bạn ta cũng bị thương, song nếu ngươi cứ kiên quyết làm theo ý mình thì ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác”.
'Tà ma thở dài nói: “Được rồi, ta tạm tin ngươi”.
Dứt lời, nó rời khỏi cơ thể của Lý Thuần Như rồi hoá thành một hình người mờ ảo đứng cạnh Ngô Bình.
Lý Thuần Như mờ mịt, Ngô Bình ấn vào mi tâm của cô ấy thì cô ấy mới dần tỉnh táo lại.
“Anh Bình, sao anh lại ở đây? Em bị sao thế, cứ như năm mơ ấy”.
Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, em dẫn Thuần Như đi nghỉ đi”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu rồi kéo Lý Thuần Như rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và tà ma, anh hỏi: “Ngươi tên gì?”
'Tà ma: “Lý Lương Sơn, đó là tên của ta trước khi chết”.
Thật ra Ngô Bình rất tò mò về tà ma, tà ma này vốn chỉ tồn tại dưới thể năng lượng, còn hư ảo hơn con người, lẽ ra nó không thể tu luyện đến bước này rồi tới vũ trụ chính được.
Nhưng sự thật là không những nó đã làm được mà còn có tu vi rất cao. Thực lực của nó ít cũng ngang tầng thứ ba Đạo cảnh, Ngô Bình đoán chắc chẳn phải có lý do.
Ngô Bình: “Lý Lương Sơn, ngươi nhập vào người Lý Thuần Như để làm gì?”
Lý Lương Sơn cười đáp: “Tiên Kiếm Môn có một bảo bối là một thể xác không có thần hồn và lai lịch cũng bất minh. Lý Thuần Như dạo này rất nổi, tiếng nói cũng có giá trị trong môn phái nên ta mới nhập vào cô ta, hi vọng lấy được thể xác ấy để có cơ thể thật sự”.
Ngô Bình: “Chuyện này có thể thương lượng, ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, sao ngươi đến vũ trụ chính được?”
Danh Sách Chương: