Ngô Bình buông đao xương xuống, nói: “Vậy sao? Nó vẫn đang đợi tôi sao?”
Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhan: “Rốt cuộc cô là ai, sao phải trưng bày nhiều thứ đồ quý giá ở thế tục như vậy?”
Chu Nhan cười nói: “Tôi là người tặng đao! Ngô Bình: “Người tặng đao?”
Chu Nhan: “Người tặng đao, sẽ đem bảo đao. tặng cho người có duyên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tặng đao cho người có duyên, cô có ý đồ gì?”
Chu Nhan: “Xin một lời hứa! Sau này nếu anh quật khởi thành công, mong anh hãy hỗ trợ tôi hoàn thành một chuyện”.
Ngô Bình: “Ở một nơi nhỏ như thế này, sao cô có thể gặp được người có duyên?”
Chu Nhan cười nói: “Người tặng đao như chúng †ôi có năng lực xem khí vận mọi người, một tháng trước tôi đã biết Trung Châu có người mang khí vận lớn xuất hiện, vì vậy vẫn luôn ở Trung Châu, đi đến nhưng nơi khác nhau, chỉ để có thể gặp được anh”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Người tặng đao như các cô là một tổ chức?”
“Là một gia tộc”. Chu Nhan nói: “Gia tộc chúng tôi, cứ mỗi ba năm sẽ xuất hiện một bảo vật”.
Ngô Bình: “Những người nhận bảo vật của nhà họ Chu cuối cùng đều quật khởi thành công cả sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nào dễ dàng vậy chứ. Trong mười người, có ba người quật khởi thành công, ba người thất bại, bốn người biến mất”.
Ngô Bình: “Gia tộc các cô dựa vào ba người mà phát triển lớn mạnh sao?”
Chu Nhan: “Nói đúng hơn thì nhà họ Chu phát triển chỉ nhờ vào hai người, vì trong lịch sử nhà họ Chu từng tặng cho hai nhân vật lớn. Sau này hai nhân vật lớn này chỉ tùy ý vung tay thì nhà họ Chu ở Tiên Giới đã có nơi sống yên ổn rồi”.
Ngô Bình: “Dám đánh cược như vậy, nhà họ Chu các cô nhất định phải có cách thức nhìn người”.
Chu Nhan gật đầu: “Tổ tiên từng có được một cuốn “Khí vận Kinh”, chúng tôi có thể dựa vào kinh này mà bước đầu có thể phán đoán được khí vận của một người. Đương nhiên, xác suất chính xác của nó cũng không quá cao, có thể lựa chọn được chân mệnh thiên tử hay không cũng phải dựa vào may mắn”.
Ngô Bình lại cầm đao xương Thiên Tai lên, thản nhiên nói: “Thanh đao này, tôi nhận”.
Chu Nhan cười nói: “Cám ơn anh Ngô”.
Tân Nguyệt ngây người: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Chu Nhan nói: “Tân Nguyệt, cậu chỉ cần biết, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa anh Ngô đến đây”.
“Rầm rầm!”
Ngay lúc này, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.
Chu Nhan khế nhíu mày, nói: “Long mạch Trung Châu ổn định, hôm nay địa long xoay người, chắc
chăn là do người làm ra”.
Ngô Bình nhíu mày, hỏi: “Cô nói là có người gây ra động đất?”
Chu Nhân gật đầu: “Sau khi đến Trung Châu, tôi đã quan sát khí vận phong thủy Trung Châu, cũng có hiểu biết nhất định về long mạch ở đây. Nếu
không phải do người làm thì chắc chẳn địa long sẽ không trở mình”.
Ngô Bình lập tức đi vào trong sân, sau đó biến mất không thấy dấu.
Giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện trên không cao mấy vạn mét, từ trên cao nhìn xuống cả Trung Châu.
Không nhìn thấy Ngô Bình đâu, Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Người đâu rồi?”
Chu Nhan liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Anh Ngô ở trên trời, anh ấy muốn tra xem là ai phá vỡ long mạch phong thủy Trung Châu”.
Vẻ mặt Tân Nguyệt không tin nổi, lầm bầm nói: “Anh ta là thần tiên sao?”
Chu Nhan cười nói: “Nói chính xác thì tương lai anh ấy chắc chắn sẽ là Tiên Vương, thậm chí là mạnh hơn”.
Danh Sách Chương: