"Câm miệng!", Bích Huyết Chân Vương rất tức giận, ông ta tát Khương Linh Tiên một cái, "Ai cho mày lá gan chọc giận Chân Hoàng, mày chán sống rồi sao?"
Khương Linh Tiên che mặt, khóe miệng chảy ra một tia máu, nhưng không dám nói lời nào.
Ngô Bình nhìn Bích Huyết Chân Vương, bình tĩnh nói: "Tu vi của ông đều đến từ Chân Giáp đúng không?"
Bích Huyết Chân Vương gật đầu: "Vâng, thưa bệ hạ".
Advertisement
Ngô Bình: "Tam Hoàng kêu gọi, giờ tôi sẽ giữ áo giáp này, ông có ý kiến gì không?"
Bích Huyết Chân Vương nói: "Tiểu nhân sao dám! Tôi từng được giao tiếp với anh linh của ba vị Chân Hoàng, mấy năm nay tôi vẫn luôn bảo vệ tấm giáp này, tìm kiếm người có duyên. Không ngờ hôm nay lại gặp được Lý Chân Hoàng, đây đúng là ý trời!"
Ngô Bình: "Ừ, nếu ông đã biết rõ thì tôi không nói nhiều nữa. Con trai ông đúng là kiêu ngạo, lại còn muốn đoạt lấy địa bàn của Thánh Vương Minh Đà".
Advertisement
Bích Huyết Chân Vương cười khổ, nói: "Là do tôi dạy dỗ nó không tốt, xin bệ hạ thứ lỗi cho sự ngu dốt của nó".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Thôi bỏ đi, nể mặt ông, tôi tha cho hắn một lần".
Bích Huyết Chân Vương nói: "Đa tạ Bệ hạ! Từ nay về sau, tiểu nhân nguyện ý đi theo Bệ hạ đi khắp nơi làm trâu làm ngựa!"
Ngô Bình gật đầu: "Được. Tu vi của ông đến từ Chân Giáp, theo tôi đều là có nhân quả".
Nhìn thấy một Chân Vương ngoan ngoãn nhận Ngô Bình làm chủ nhân của mình, Báo Thất Lang và những người khác có chút ngạc nhiên.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên vẫn chưa hết, Ngô Bình đã triệu tập Chân Vương mai phục trước đó. Chân Vương này đã hoàn toàn khôi phục trong sào huyệt tà ma, sau khi đi ra liền quỳ xuống bái anh: "Tham kiến bệ hạ!"
Ngô Bình: "Ký ức của ông đã khôi phục hết chưa?"
Chân Vương nói: "Thưa bệ hạ đã khôi phục hết rồi. Tiểu nhân là Thái Phó, từng trị vì một vương quốc".
Ngô Bình gật đầu: Thái Phó, từ giờ hãy theo tôi làm việc".
Thái Phó rất vui: "Vâng, tiểu nhân rất vui lòng được cống hiến".
Bên cạnh có đến hai Chân Vương, Minh Đô nuốt một ngụm nước bọt, đi lên trước chắp tay: "Lý Chân Hoàng, trước đó tôi đã mạo phạm nhiều, mong người đừng trách tội".
Ngô Bình thấy anh ta nói năng khách sáo thì lạnh nhạt nói: "Xem ra Thần tộc các người cũng không yên ổn, tộc ba mắt đó có lai lịch gì?"
Minh Đô: "Tổ tiên của chúng tôi là thần hỗn tạp, mà tộc ba mắt là thần dòng chính, hơn nữa còn là thần cổ, tất nhiên chúng tôi không sánh bằng. Nhà tôi bị tấn công là vì tộc ba mắt muốn có được Long Nguyên. Nhưng Long Nguyên đó không ở trên người tôi, họ thấy tôi không đưa liền giết cả tộc tôi!"
Ngô Bình: "Tổ tiên của anh hình như cũng là Nhân tộc".
Minh Đô cúi đầu: "Đúng".
Ngô Bình không nói gì thêm, yên lặng đợi Kim Song Nhi đi ra.
Đợi thêm một tiếng nữa, một bóng dáng xuất hiện, đó chính là Kim Song Nhi. Giờ cô ấy hoàn toàn khác trước, không chỉ tu luyện con đường tu tiên Nhân Đạo mà còn đột phá Thánh Vương, thực lực tăng vọt. Thực tế thì cô ấy đã tu luyện trong đó 39 năm.
Trong 39 năm bày Ngô Bình đã dạy cô ấy nhiều Áo Thuật, tuyệt học kỷ nguyên, Kim Song Nhi giờ đã khác xưa.
Vừa ra cô ấy nói: "Huyền Bình, giờ em phải đi tìm Thần Ma để báo thù cho cha!"
Ngô Bình gật đầu: "Được, anh đi với em".
Danh Sách Chương: