Phương Lập: “Cậu chủ đã khơi thông được đạo. mạch, hơn nữa cũng đã có được loại truyền thừa cấp thần thánh thứ nhất. Sau này cậu chủ không cần phải tham nhiều, cứ khai thác uy lực của Thất Tinh Trảm Đạo đồ thật nhiều là được”.
Theo những gì Mộc Băng Thiền nói thì những truyền thừa và công pháp này có khác biệt, nó giống với nền móng của công trình hơn. Còn việc Ngô Bình muốn xây dựng công trình thế nào trên nền móng này thì phải xem khả năng phát huy của bản thân Ngô Bình.
Cậu nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng mình mới lĩnh ngộ được, cũng như những công pháp mà trước đây cậu †u luyện được, không biết có thể dung hợp hết toàn bộ chúng vào truyền thừa Thất Tinh Trảm Đạo không?
Ngô Bình đang suy nghĩ thì đột nhiên giật mình, có người xông vào trận pháp cấm chế mà cậu đã bố trí, chắc giờ đang ở trong trận.
Cậu lướt người, lập tức xuất hiện ở mép trận pháp. cấm ky, ngước mắt nhìn qua thì thấy tu sĩ tên Mạc Hàn người đầy máu, bước đi loạng choạng, đã bị trận pháp cấm địa của cậu giữ chặt. Trận pháp cấm ky này liên tục sinh ra sức mạnh làm mục ruỗng, cô ta bị nó tác động, da dẻ bắt đầu thối rữa, vẻ mặt đau khổ. Lúc này, rõ ràng Ngô Bình đang ở gần đó nhưng cô ta lại không nhìn thấy, thì ra Ngô Bình đã cài thêm huyễn trận bên trong trận pháp cấm ky.
Bên ngoài trận pháp, ba tu sĩ đang lạnh lùng nhìn về phía cô ta, dường như đang đợi cô ta ra ngoài.
Mạc Hàn rơi vào đường cùng, ánh mắt trở nên đầy tuyệt vọng, cô ta quyết định không giằng co nữa, ngồi bệt xuống đất, sau đó bụm mặt khóc huhu. Mặc dù cơ thể đã thay đổi nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là một cô gái, lúc này đứng trước chuyện sinh tử, không thể tránh khỏi chuyện phải bật khóc.
Bỗng dưng, cô ta cảm thấy có người đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Bình.
“Đừng khóc nữa, đi theo tôi”. Ngô Bình kéo lấy tay cô †a.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có được hi vọng, cô ta vô cùng xúc động nên đã ngây người ra, mặc cho Ngô Bình kéo mình đi, ra khỏi trận pháp cấm ky.
Lúc đến được nơi an toàn, Ngô Bình vung tay, thu lại sức mạnh cấm ky trên người đối phương, tình trạng thối rữa trên người Mạc Hàn cũng theo đó biến mất. Cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mạc Hàn nói: “Cảm ơn anh”. Cô ta lớn thế này rồi, hiếm khi nói cảm ơn người khác, đây là một trong số ít những lần đó.
“Ba người bên ngoài đang đuổi theo cô sao?”, Ngô Bình hỏi.
Mạc Hàn liếc nhìn về phía xa rồi nói với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã tìm thấy một bảo bối trong rừng, bọn họ bám riết không tha, tôi không phải đối thủ của họ, lúc sắp bị bắt, tôi đã chạy vào trận để tự bảo vệ mình. Ai ngờ uy lực của trận pháp lại mạnh đến thế, suýt chút nữa tôi đã chết bên trong rồi.
Ngô Bình: “Lúc nãy chúng tôi tu luyện ở đây, vì vậy. đã bố trí trận pháp xung quanh, không ngờ lại có người
xông vào”.
Lúc này bên ngoài có người cao giọng nói: “Người bạn bên trong, giao cái tên nam không ra nam nữa không ra nữ đó ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay, nếu không thì sẽ không xong với chúng tôi đâu”.
Ngô Bình nheo mắt, đưa tay phải ra tóm từ phía xa, trận pháp liền nổ một tiếng lớn rồi lập tức biến mất. Ba người bên ngoài nhìn nhau, bước về phía trước.
Đấy là ba nam tu, mặt ai cũng hằm hằm, họ dừng lại ở cách cậu tâm mười bước.
Mấy người Điền Mỹ Mỹ và Lăng Bộ Phi cũng tiến lại, đứng bên cạnh cậu.
Trong ba nam tu có một tu sĩ mặc áo lam, để chòm râu nhỏ, anh ta nắm tay thành nắm đấm, nhìn Ngô Bình: “Anh bạn, chúng tôi đến vì cô ta, chuyện này không liên quan đến anh, hi vọng anh không lo chuyện bao đồng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi ghét nhất là lo chuyện bao đồng”.
Tu sĩ áo xanh nói: “Tốt nhất là vậy”.
Mặt Mạc Hàn không cảm xúc, cô ta không hề hi vọng Ngô Bình sẽ giúp mình, giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng thôi.
Danh Sách Chương: