Dược lão cũng lộ ra một nụ cười tươi, nói: “Thánh Hoàng ở thế hệ trước cũng đã mở được thánh mạch. Nhưng mà, Huyền Mạch không nhiều bằng Tiểu Ngô, chỉ có tám cái”.
Trân Hoài Long: “Huyền Mạch là Thần Mạch, Thánh Mạch †rong Quân Mạch, Thần Mạch càng nhiều thì Quân Mạch mới càng mạnh. Tiểu Bình, đến đây, để ta nhìn một cái”.
Ông ấy duõi tay đè lên mạch môn của Ngô Bình, một luồng sức mạnh huyền diệu thấm vào trong đó. Một lát sau, ông ấy kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trong Thánh Mạch của cậu là cái gì?”
Hóa ra, ông ấy cảm nhận được sự tồn tại của Tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài!
Ngô Bình gãi gãi đầu: “học sinh vô tình có được một món đồ, có khả năng là Cấm Ky Tối Cao!”
Trân Hoài Long là Dược lão liếc nhìn nhau, cả hai đều ngây người, hơn nửa ngày cũng chưa bình tĩnh.
Trần Hoài Long cảm khái, nói: “Cấm Ky Tối Cao trấn áp Thánh Mạch, loại tình huống này, ta chưa từng nghe nói đến!”
Dược lão cười nói: “Bằng không thì, sao thành tích của cậu ta lại có thể vượt qua được Thánh Hoàng khi còn trẻ?”
Trân Hoài Long trầm ngâm một lát, nói với Dược lão: “Dược lão, chuyện này chỉ có ông và ta biết được, không nên nói cho người thứ ba. Sau này, Tiểu Bình sẽ đi theo ông học luyện đan”.
Chín trưởng của học viện, đều là người mạnh nhất trong các lĩnh vực, như Dược lão, chính là người đứng đầu trong việc luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục, trình độ luyện đan của ông ấy, trong thiên hạ này không ai sánh bằng.
Nghe được viện trưởng muốn giao Ngô Bình cho mình, Dược lão vô cùng vui vẻ, nói: “Mong viện trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Bình thật tốt”.
Trần Hoài Long hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình à, ta nghe người ở thành Mộng Hoa nói cậu cũng có luyện đan?”
Hai mắt Dược lão sáng lên, có cảm giác như đã nhặt được báu vật.
Ngô Bình cười nói: “Có biết một chút”.
Dược lão nói: “Tiểu Bình, cậu có nguyện ý làm đệ tử của ta không?”
Ngô Bình vội vàng nói: “Tội nguyện ý!”
ở học viện, ở trên học sinh còn có một thân phận khác, đó chính là đệ tử được một số đại nhân vật thu nhận. Đệ tử có được tài nguyên càng nhiều thì thân phận càng cao, không phải là đệ tử bình thường có thể so sánh được.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, cậu đi với Dược lão về Vườn thuốc đi, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt”.
Hai người lui ra, Dược lão đưa Ngô Bình đi đến một viện. Cửa viện nhìn rất đơn giản, nhìn qua cực kỳ bình thường. Thế nhưng, sau khi đẩy cửa viện ra, Ngô Bình lại thấy được một khoảng không gian rộng lớn, bên trong trồng đầy các loại cây thuốc dược liệu, còn có mấy tòa nhà lớn lớn bé bé.
Dược lão: “Tiểu Bình, nơi này chính là Vườn thuốc. Trước mắt thì Vườn thuốc có hơn một ngàn người, trong đó hơn năm trăm người là học sinh. Sau này, con giúp vi sư dạy cho bọn họ luyện đan”.
Luyện đan là chuyện Ngô Bình yêu thích, cậu hỏi: “Sư phụ, thứ con học ở Tiên Giới có hơi khác so với luyện đan ở Thánh Cổ Đại Lục”.
“Khác nhau thì đúng là có. Nhưng trăm sông đổ về một biển”.
Hai người đi vào trong một tòa nhà nhỏ ba tầng, ở trước tiểu lâu có một khoảng sân rộng, hơn mười người học sinh đang chế tác dược liệu ở trong viện. Dược liệu khác nhau, cần phải có phương pháp áp dụng khác nhau, do đó kiến thức ở nơi này rộng lớn cực kỳ.
Danh Sách Chương: