Lý Thanh Đế nói: “Hai cô này, tông chủ nhà tôi còn bận việc, hay tối mai Lý Môn sẽ tổ chức tiệc rồi mời hai cô đến tham dự, có gì thì mai mình nói tiếp được không?”
Cuối cùng cũng đuổi được hai cô gái đi, Lý Thanh Đế cười nói: “Sức hấp dẫn của tông chủ quá mạnh!”
Ngô Bình lừ mắt với anh ta, Lý Thanh Đế lập tức ngậm miệng.
Ngô Bình không ở lại đây nữa, mà dặn dò vài câu xong ra rời khỏi đảo rồi về nhà luôn.
Advertisement
Chu Thanh Nghiên ở trong một toà nhà màu đỏ, người nhà của cô ấy cũng ở đây, gồm ông nội, bố và cả chú của cô ấy.
Chu Thanh Nghiên không hề rảnh rỗi, cô ấy quan tâm đến tình hình ở nước Đông Tinh, giờ đang liên lạc với người trú đóng bên ấy qua mạng internet.
Advertisement
Đột nhiên có một người công nhân chạy tới màn hình rồi nói: “Cô Chu, tôi có một phát hiện quan trọng”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Phát hiện gì thế?”
“Lúc tôi đang đào tinh trần thì tìm thấy ba cục đá to như quả dưa hấu toả sáng, tôi nghĩ đây là một thứ bảo bối gì đó nên đã giao nộp cho quốc gia”.
Chu Thanh Nghiên: “Mau chụp ảnh cho tôi xem”.
“Vâng”.
Chu Thanh Nghiên cầm điện thoại chạy đi tìm Ngô Bình, anh vừa về nhà, Ngọc Nô đang thay đồ cho anh.
“Chồng, anh xem này!”, Chu Thanh Nghiên chạy vào rồi giơ ảnh trong điện thoại cho Ngô Bình xem.
Trên bức ảnh là một cục đá to như quả dưa hấu, bên ngoài sáng lấp lánh, bên trong có năng lượng màu vàng di chuyển.
Thấy thế, Ngô Bình sáng mắt lên: “Tinh hạch đấy”.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Cuối cùng cũng đào được rồi”.
Ngô Bình: “Thanh Nghiên, chúng ta phải đến Đông Tinh một huyến, một là để lấy tinh hạch, hai là xem tình hình bên đó thế nào”.
Chu Thanh Nghiên: “Giờ đi luôn ạ?”
Ngô Bình bảo Ngọc Nô thay đồ cho mình và Chu Thanh Nghiên, sau đó anh cầm tay cô ấy rồi hoá thành một đường kiếm bay tới Đông Tinh.
Loáng cái, họ đã đến nơi. Khi vừa vào địa phận Đông Kinh, Ngô Bình chợt dừng lại rồi nhìn chằm chằm ra phía xa, có một không gian gập sắp mở ở đó, có linh khí đang tràn ra.
Chu Thanh Nghiên phát hiện đã đến Đông Tinh nên nói: “Nhanh quá!”
Ngô Bình: “Thanh Nghiên, chúng ta đi lấy tinh hạch đã”.
Cô ấy gật đầu, hai người đáp xuống phủ nguyên soái. Ngô Bình là thống lĩnh ba quân của nước Đông Tinh nên có địa vị rất cao, tinh thạch được cất ở đây và có người trông coi.
Hai người vừa đáp xuống thì đã nhìn thấy một tốp tu sĩ mặc đồ đen đang chém giết các hộ vệ trong phủ, họ hành động rất nhanh, sức thì mạnh nên chỉ một quyền đã đánh chết được một hộ vệ.
Các hộ vệ ra sức phản kháng, nhưng tiếc là họ quá yếu nên vừa lên đã bị đánh chết ngay.
“Chết tiệt!”, Ngô Bình nổi giận rồi vung tay lên chém xuống, một đường kiếm tách làm 30, sau đó chém chính xác vào 30 người áo đen kia.
Họ đều mang huyết thống Âu Mỹ nên thực lực rất mạnh, nhưng chưa là gì với Ngô Bình cả, tất cả đều bị hạ gục, chỉ còn đúng một người gắng gượng được, nhưng tay trái đã lìa khỏi cơ thể, máu tươi chảy ra.
Danh Sách Chương: